Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện


“A, Tiểu Liễu này, cháu trồng đậu phộng mát tay quá ha!” Bà Bao trợn to hai mắt, kêu lên như thể lần đầu tiên nhìn thấy vườn rau, “Thím thấy vườn nhà người khác không bằng được nhà cháu đâu!”
Liễu Tố Tố cười cười: “Cháu cũng cảm thấy đậu phộng lớn lên khá tốt.”
Nói xong cô liền đem đậu phộng thả vào sọt tre, tiếp theo cong lưng đào đất.
Bà Bao đang chờ Liễu Tố Tố đáp lời để chuyển đề tài đến hầm biogas, thấy cô như vậy thì ngẩn người, cũng không biết là cô giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật, chỉ có thể kéo kéo khoé miệng nói tiếp: “Tiểu Liễu này, thím thấy phân bón nhà cháu dùng không tồi, không biết là có hiệu quả với khoai lang không nhỉ?”
Liễu Tố Tố cười như không cười nhìn bà ta: “Đậu phộng và khoai lang đều là củ dưới đất, phân có tác dụng hay không không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Bà Bao chỉ chờ câu này, lập tức muốn mở miệng nói vậy mang phân bón nhà cô ra đây cho tôi dùng đi, nào ngờ giây tiếp Liễu Tố Tố lại cười nói tiếp: “Nhưng mà cháu nghe nói chỉ có một loại phân là hữu hiệu nhất.”
Bà Bao nghi hoặc hỏi: “Loại nào?”
“Của nhà mình.” Liễu Tố Tố cười nói, “Đương nhiên là phải dùng phân nhà mình mới có hiệu quả rồi.”
Ban đầu bà Bao còn chưa hiểu là ý gì, sau khi nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Liễu Tố Tố thì lập tức thông suốt, Liễu Tố Tố đang châm chọc bà ta không làm nhà đòi có ăn!
Bà Bao là người huyện thành, con trai lại là đoàn trưởng, ngày thường được mọi người tâng bốc quen rồi, cho rằng một khi mình mở miệng Liễu Tố Tố chắn sẽ đồng ý, nào biết cô không chỉ không đồng ý, còn trào phúng bà thẳng mặt.
Mặt bà Bao lập tức trướng đỏ, hừ lạnh một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, không phải là một chút phân thôi sao?” Đồ nhà quê tầm mắt hạn hẹp, một chút phân cũng coi như bảo bối được.
Nói xong, bà ta vênh mặt về nhà.
Liễu Tố Tố tiếp tục làm việc, cũng không thèm liếc bà ta lấy một cái nên căn bản không chú ý tới sắc mặt của bà ta.
Cô không phải kẻ ngốc, với tính tình của Lê Ngọc Quế, nhất định là đã giả bộ kể lại ân oán giữa cô và cô ta cho bà Bao nghe rồi.

Hiện tại bà Bao còn chủ động đến hỏi đông hỏi tây, rõ ràng là muốn chiếm lợi cho mình.

Tình hình hiện tại nhà ai cũng khó khăn, dù chỉ là một chút phân bón trong hầm biogas, cũng đều là cô và Hàn Liệt cực cực khổ khổ gánh rơm trở về, dựa vào đâu mà phải cho người ngoài?
Tính toán hay quá nhỉ!
Liễu Tố Tố cũng không sợ đắc tội bọn họ, muốn chiếm lợi từ chỗ cô không dễ vậy đâu.
***
Liễu Tố Tố đoán không sai, đúng là sáng nay Lê Ngọc Quế đã giả vờ nói qua về xích mích giữa hai người với bà Bao, cho nên lúc này bà ta vừa vào nhà đã bắt đầu phát giận.
“… Quả nhiên là đồ ki bo, được tôi dùng là phúc của cô ta đấy!” Nói nói xong bà ta lại bắt đầu oán trách Lê Ngọc Quế.
Sống chung rồi bà ta mới biết, Lê Ngọc Quế chưa từng làm bất cứ việc gì kể từ khi dọn đến đây, mỗi ngày chỉ ở nhà ham ăn biếng làm, nếu không phải cô ta chỉ muốn ăn nhậu chơi bời, bỏ không vườn rau ruộng lúa, cái nhà này phải đến mức không có hầm biogas dùng như vậy sao? Hại bà ta ta hôm nay bị Liễu Tố Tố làm cho mất mặt, nếu không phải nể mặt Lê Ngọc Quế đang có thai thì bà ta còn lâu mới bỏ qua!
Lê Ngọc Quế thấy sắc mặt bà Bao không tốt lắm liền rụt rụt cổ, trước kia cô ta cảm thấy mình thật may mắn, chồng thì nghe lời, ngay cả mẹ chồng cũng rất tốt, nhưng sau khoảng thời gian bà Bao đến ở chung, cô ta liền phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Bà Bao nhìn qua có vẻ tốt, ngày thường nói chuyện cũng đều khách khí, nhưng bên trong lại vô cùng xấu tính, làm bà ta mất mặt, một lát sau không biết bà ta sẽ nói gì với Bao Phi Tường nữa.
Bao Phi Quyên cũng ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Nương, nhà lầu dưới cũng thật quá đáng mà, chị dâu, đi thôi, chúng ta đi đòi lại công bằng cho nương!”
Lê Ngọc Quế không muốn đi, trong mắt cô ta hiện tại, cô ta mạnh hơn Liễu Tố Tố ở mọi phương diện, chỉ vì một chút phân bón mà chạy đi cãi nhau, không phải tương đương với việc cô ta tự hạ thấp chính mình hay sao?
Không đi!
Lê Ngọc Quế nghĩ nghĩ, liền nói: “Nương, hay là nương đi mua ít thịt về ăn đi, mua hai cân thịt nấu một bữa mặn, cũng để cho những kẻ tiểu nhân không có mắt đó nhìn xem, rốt cuộc là nhà ai sống tốt hơn! Cô ta có phân bón thì sao chứ, đâu so được với nhà chúng ta có thịt ăn, đúng không?”
Bao Phi Quyên vừa nghe có thịt ăn liền sáng mắt lên, vội nhìn về phía bà Bao.
Bà Bao liền cười cười, không để Lê Ngọc Quế kịp thở phào nhẹ nhõm, bà ta đã mở miệng nói: “Ngọc Quế nói đúng lắm, chúng ta đúng là nên mua ít thịt trở về, ha ha, hiện tại trong tay nương không có tiền, Ngọc Quế con lấy tiền với phiếu ra đây, mai sáng nương đi mua.”
Lê Ngọc Quế: “…” Suýt chút nữa hộc máu vì tức.
Lại là chiêu này!
Từ khi bà Bao đến, Lê Ngọc Quế luôn lo lắng thấp thỏm không yên, chỉ sợ bà ta thu hết tiền trong tay cô ta lại.

Một phần là cô ta không muốn đưa, quan trọng hơn cả là cô ta vẫn luôn tiêu xài phung phí, tiền trợ cấp của Bao Phi Tường đều bị cô ta tiêu gần hết rồi, còn đâu nữa mà đưa?
Nhưng chuyện này nhất định không thể để bà Bao biết, cả Bao Phi Tường cũng không được, bởi vì không ra ngoài làm việc nên Lê Ngọc Quế vẫn luôn nói dối mình đã cất tiền trợ cấp rất kĩ, nếu để bọn họ biết cô ta tiêu hết nhanh như vậy, đuổi cô ta ra ngoài làm việc là cái chắc.
Bất ngờ là sau khi đến đây, bà Bao chưa từng nhắc đến chuyện để bà ta quản gia.

Lê Ngọc Quế còn tưởng là mình đã thoát được một kiếp, ai ngờ lại là cô ta vui mừng quá sớm.
Nguyên nhân là vì, ngoài miệng thì bà Bao không bắt cô ta giao tiền, nhưng phàm có thứ gì cần dùng tiền mua, bà ta đều bắt Lê Ngọc Quế đưa tiền và phiếu, không chỉ thế, từ khi chuyển đến sống chung, tiền trợ cấp của Bao Phi Tường cứ thế mà giao hết cho bà ta!

Lê Ngọc Quế tức giận nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể phùng má giả làm người mập, lấy số tiền không còn nhiều lắm ra, chuẩn bị đếm rồi đưa cho mẹ chồng.
Hiện tại thịt lợn còn chưa tăng giá, 8 mao rưỡi 1 cân, cô ta chỉ định lấy 1 đồng ra, nhưng Bao Phi Quyên liền trực tiếp giật thêm 1 đồng nữa, cười nói: “Chị dâu đừng đếm nữa, vất vả lắm mới được ăn một bữa thịt, mua hai cân luôn đi!” Nói xong liền giao tiền cho bà Bao.
Lê Ngọc Quế thật sự sắp tức chết rồi, tiền thì không còn bao nhiêu tiền, lần này lại lỗ thêm 3 mao!
Giờ có nhà ai không ăn thịt tiết kiệm đâu, chẳng lẽ cô em chồng này quý giá đến nỗi 2 cân thịt cũng không đủ ăn?!
Người đưa ra chủ ý ăn thịt lần này là cô ta, cũng không thể nói gì, chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào bụng.
Thôi vậy, ngày mai cầm thịt làm xong xuống tầng dưới một chuyến, nếu có thể làm Liễu Tố Tố tức chết cũng coi như đáng giá!
——
Nhưng bàn tính của Lê Ngọc Quế không được như ý, ngày hôm sau bà Bao đúng là mua thịt trở, nhưng bà ta tiết kiệm đã quen, sao có thể một lần ăn hết, bà ta chỉ cắt một phần năm miếng thịt ra xào cùng mầm tỏi, dư lại mang đi muối, cất đi lần sau lại ăn.
Thịt vốn dĩ đã ít, hai người Bao Phi Quyên và Bao Phi Cường thì như quỷ chết đói đầu thai, vừa dọn thức ăn lên đã gắp lia lịa mấy miếng, mà Bao Phi Tường huấn luyện cả ngày đói bụng, gắp thịt cũng càng nhiều, vùi đầu xuống ăn không nghĩ gì đến Lê Ngọc Quế.

Lê Ngọc Quế vốn đang chờ những người này để cô ta ăn trước, kết quả trong nháy mắt thịt sắp không còn miếng nào.
Đến lúc này rồi cô ta cũng mặc kệ rụt rè, tức khắc thò đũa ra cướp thịt, nhưng tiên cơ đã mất, cướp đến mặt đỏ rai hồng cũng chỉ được ba miếng thịt mà thôi.
Lê Ngọc Quế giận dữ nhưng không ai để ý, mọi người đều đang nghiêm túc ăn cơm của mình, cô ta hờn dỗi nửa ngày cũng chỉ có thể cầm chén đi ra ngoài.
Tưởng tượng một lát nữa Liễu Tố Tố cùng mấy đứa ranh kia sẽ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình, lúc này trong lòng Lê Ngọc Quế mới thoải mái hơn một chút.

Đương lúc cô ta điều chỉnh xong biểu tình, đắc ý đi xuống cầu thang thì đột nhiên liền nghe thấy ngoài sân có tiếng ồn ào.
Chung sư trưởng tới!
Không chỉ có Chung sư trưởng, còn có vài người nữa đi phía sau ông ấy, mà trong tay những người này còn đang khiêng một con dê!
Một con dê núi ít nhất cũng phải 20 cân!
“Tiểu Liễu, Tiểu Liễu có ở nhà không?” Chung sư trưởng không hề chú ý đến Lê Ngọc Quế, chưa vào đến nơi đã bắt đầu gọi.
Liễu Tố Tố đang ở trong nhà luộc lạc.
Lần này đậu phộng được mùa, một phần cô dùng để ép dầu, một phần giữ lại sau này xào ăn, còn dư lại một ít thì làm lạc luộc muối cho mấy đứa nhỏ làm đồ ăn vặt.

Sợ bọn nó ăn không quen, ban đầu Liễu Tố Tố cũng không dám làm nhiều, không ngờ mấy đứa nó không đến hai ngày đã ăn hết rồi, vừa lúc hôm nay là thứ bảy không đi làm, cô liền dứt khoát làm thêm mẻ mới, đang nhóm lửa bỗng nghe thấy giọng Chung sư trưởng, cô tưởng đã xảy ra chuyện gì liền vội vàng chạy ra.
Sau khi thấy thứ đang để ở sân, Liễu Tố Tố ngây người hỏi: “Con dê này từ đâu ra thế?”
‘Viên pháo’ Hàn Trình chạy nhào vào lòng cô, kéo tay cô tranh công:
“Nương, là bọn con bắt được! Bọn con cùng nhau bắt được một con dê!”
Liễu Tố Tố không thể tin nổi nhìn về phía Chung sư trưởng và mấy chiến sĩ đứng sau ông ấy, còn tưởng là bọn họ bắt được rồi nhường công lao cho mấy đứa nhỏ.
Chung sư trưởng biết cô suy nghĩ gì, vội vàng lắc lắc đầu: “Tiểu Liễu, lần này cô đoán sai rồi, thật là mấy đứa nó bắt được!”
Bởi vì Liễu Tố Tố và đoàn Trương nói có người đào loạn trên núi, hiện tại mỗi ngày Chung sư trưởng đều sẽ bảo người đi lên tuần tra, phòng ngừa chuyện thế này tái diễn.

Hôm nay ông nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng muốn lên núi xem thế nào.
Trên đường đi ông gặp được một đám nhóc đang lén lút quan sát gì đó, Chung sư trưởng thấy trong nhóm có Tiểu Lộ, liền gọi nó đến hỏi đang làm gì.
“Ông Chung, bọn cháu đang bắt dê!”
Chung sư trưởng nghi hoặc hỏi lại: “Bắt dê?”
Tiểu Lộ kể lại chuyện Hàn Liệt mua thịt dê lần trước, Liễu Tố Tố làm thành thịt nướng cho bọn nó ăn.

Chung sư trưởng vừa nghe liền hiểu, đây là đang thèm ăn, muốn chạy lên núi tìm xem có con dê núi nào không chứ gì?
“Chỗ này không có đâu, phải đi sâu vào bên trong mới được.” Chung sư chưa bắt được dê núi lần nào nhưng cũng từng hành quân đánh giặc, vẫn có chút ít hiểu biết về chuyện này.
Vừa nghe lời này, mấy đứa nhóc liền cúi gầm đầu xuống.
Nương cho phép bọn nó lên núi, nhưng dặn là không được đi sâu vào trong, sợ gặp phải lợn rừng hay bẫy thú gì đó nguy hiểm, bọn nó đã hứa với nương rồi, không thể nuốt lời.
Ước mơ về thịt dê tan biến.
Chung sư trưởng nhìn một đám trẻ con ủ rũ cụp đuôi thì rất buồn cười: “Đúng lúc hôm nay ông muốn đi vào trong, các cháu có muốn đi cùng không?”

Dù sao thì tuần tra cũng không phức tạp, có ông cùng các chiến sĩ trông chừng, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì.
Mấy đứa nhỏ nghe vậy sao có thể từ chối, gật đầu như giã tỏi đi theo phía sau.
Thật ra Chung sư trưởng cũng chỉ dẫn bọn nó đến xem mà thôi, muốn mượn cơ hội này để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn trẻ, sau khi biết trên núi không có cái gì, về sau bọn nó sẽ không muốn đi nữa, miễn cho sau này gặp phải nguy hiểm.

Nhưng ông trăm triệu không ngờ tới chính là, lần này vào núi, thật sự đã gặp được dê!
Lúc ấy có một chiến sĩ kêu Chung sư trưởng đến nhìn đất, bởi vì hắn phát hiện chỗ đất này ẩm ướt hơn những chỗ khác.

Chung sư trưởng vừa nghe vậy liền ngồi xuống dùng tay nghiền nghiền, muốn tìm hiểu xem vì sao lại thế, nếu đúng là ướt hơn, có lẽ có thể thử trồng cây ở đây.
Chưa nghiên cứu ra được cái gì, đột nhiên phía sau lưng truyền đến một tiếng thét chói tai: “Mau ngăn lại...!mau ngăn lại!”
Chung sư trưởng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy đứa nhỏ không biết đã chạy ra sau từ khi nào, không chỉ có thế, cách bọn nó không xa, thế mà còn có một con dê đang hoảng sợ!
Chung sư trưởng chỉ sợ mấy đứa nhỏ bị dê húc, mà ở đây nhiều trẻ con, không thể trực tiếp nổ súng, ông đành gọi các chiến sĩ qua cứu nguy.
Chung sư trưởng định đi cứu người, còn mấy cái đứa nhỏ một chút cũng không sợ.
Sừng trên đầu dê đúng là trông rất đáng sợ, đổi lại là bình thường bọn nó đã sớm chạy té khói, nhưng khi nhớ lại hướng vị mê người của thịt dê nướng, từng đôi mắt nhỏ liền sáng lên.
Không chỉ không sợ, ngược lại còn thập phần hưng phấn, bọn nó muốn bắt dê lâu lắm rồi, cuối cùng thì ngày này cũng tới, nhất định phải bắt được con để này, không để nó trốn thoát!
“Mau ngăn lại!”
“Tiểu Tiền đuổi nó sang bên cạnh đi!”
“Tú Tú mau trốn xa một chút!”
Mấy đứa nhóc nhìn con dê chạy loạn như nhìn thấy thịt nướng thơm ngon trong chén, anh một câu em một câu, ồn ào ầm ĩ làm mọi người luống cuống, mắt thấy con dê sắp chạy thoát, Hàn Cẩm tức khắc nóng nảy, tình cảm át đi lý trí, hô to:
“Tú Tú tránh ra, đừng đến đây, Tiểu Tiền Tiểu Trình lui ra sau, anh cả, Đại Cường, Ngưu Đản, chúng ta đuổi bên kia, tới chỗ tảng đá!”
Giọng Hàn Cẩm rõ mồn một truyền tới tai từng người, đám nhóc còn lại không hề nghĩ ngợi liền nghe theo, dê sợ người, chạ cũng y rất nhanh, mấy đứa nhóc đã sớm cầm theo gậy gỗ trước khi đi để phòng thân, có gậy chống đỡ, con dê này căn bản không còn chỗ trốn.
Lúc mấy người Chung sư trưởng chạy tới thì chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” một tiếng, con dê cao bằng nửa người đã nằm ngất bên tảng đá.
Chung sư trưởng cùng mấy chiến sĩ đều sửng sốt không ngờ, đám nhóc thì vui vẻ cực kỳ, chạy nhảy xung quanh con dê: “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Cuối cùng cũng có thịt ăn rồi!”
“Mau mau, mau khiêng nó về cho nương xem!” Nói đến ăn, Hàn Trình tuyệt đối là đứa tích cực nhất.
Nhưng nó lùn có một mẩu, nào có sức lớn như, đừng nói là nó, mấy đứa nhỏ khác chạy tới cũng nâng không nổi.
Chung sư trưởng kịp phản ứng, gọi các chiến sĩ qua giúp đỡ, đối với người lớn mà nói, khiêng con dê 20 cân dễ như trở bàn tay.
“Ăn thịt dê thôi!” Một đám củ cải nhỏ theo phía sau, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang về nhà.
Chung sư trưởng đi cuối cùng, liếc nhìn Hàn Cẩm một cái, trong lòng tràn ngập bàng hoàng.
Mà lúc này, Liễu Tố Tố nghe Chung sư trưởng nói thật sự là mấy đứa nhóc bắt được dê thì kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
“Nương, có thể ăn thịt chưa ạ? Con đói bụng quá!” Hàn Trình cũng mặc kệ nương có kinh ngạc hay không, giờ nó chỉ muốn ăn thịt!
Liễu Tố Tố lấy lại tinh thần, không chỉ Hàn Trình, mấy đứa nhỏ khác cũng đều chờ mong nhìn cô, cô cười cười liền nói: “Phải đợi cha con trở xử lý sạch sẽ mới làm được, nương không biết giết dê.”
Mới 5 giờ, cha phải tới 6 giờ mới về, đến lúc đó thì trời cũng đã tối đen rồi!
Hàn Trình gấp không chịu được, đúng lúc này Chung sư trưởng cười nói: “Để tôi giúp, trước kia tôi từng giết dê rồi, phỏng chừng Tiểu Hàn cũng chưa làm bao giờ.”
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, con dê này là mấy đứa nhỏ bắt được, nhưng dù sao cũng là mấy chiến sĩ giúp khiêng về, ai gặp thì có phần, mỗi người ít nhiều đều phải chia một chút mới được, đợi Hàn Liệt về bọn họ cũng đã về nhà từ lâu.
Liễu Tố Tố liền gật đầu: “Vâng, làm phiền ngài.”
Cô đưa mắt ra hiệu để mấy đứa nhỏ giữ các chiến sĩ lại, còn cô thì vào bếp cầm dao lấy nước nóng, ở bên cạnh phụ giúp Chung sư trưởng.
Chung sư trưởng ở lại không chỉ vì giết dê, ông còn có việc muốn nói cùng Liễu Tố Tố, chính là về Hàn Cẩm.
Vừa mới nãy ông chưa nói rõ ràng, lúc này miêu tả tỉ mỉ lại ‘hành động bao vây’ của Hàn Cẩm làm Liễu Tố Tố nghe đến ngây dại.

Nhất thời cô cũng quên mất mình sợ mấy cảnh máu me, muốn xoay người sang chỗ khác lảng tránh.

Phải đến khi âm thanh dao phay băm lên thớt của Chung sư trưởng vang lên cô mới hồi thần lại: “Ngài không nghe lầm chứ? Thật sự là Tiểu Cẩm nói?”

Không phải cô khinh thường Tiểu Cẩm, tuy nó tuy đã sớm nói chuyện trở lại, nhưng cho tới nay đều chỉ nói mấy chữ thôi, mặc dù chỉ khi ở chung với cô cũng như vậy, cho thấy không phải nó khẩn trương, mà là trong khoảng thời gian ngắn đã sửa được.
Liễu Tố Tố cũng không muốn ép Tiểu Cẩm, chỉ nghĩ sau này lớn lên sẽ tốt thôi, nhưng bây giờ Chung sư trưởng lại nói với cô, Hàn Cẩm chỉ huy rành mạch một đám trẻ con đi bắt dê?
Cô đưa mắt nhìn Hàn Cẩm đang ngồi cho gà ăn, nó như cảm nhận được tầm mắt của cô, vội mỉm cười híp mắt, cả người đều ngoan ngoãn đáng yêu như cục bột nếp.

Liễu Tố Tố thật sự không thể ngờ cục bột nếp nhà mình lại có thể một mình đảm đương một phía như vậy.
Chung sư trưởng cười cười: “Lúc ấy tôi cũng rất kinh ngạc.”
Ông còn tưởng mình nhìn lầm rồi, nếu đổi thành bất cứ đứa trẻ nào khác ngoài Hàn Cẩm, ông sẽ không khiếp sợ như vậy… A, không đúng, ngoài cả Hàn Trình nữa.
Nhưng cố tình lại là Hàn Cẩm.
Mà thằng nhóc này sau khi về nhà cũng không có nửa điểm muốn tranh công, vui vẻ cùng anh em nghĩ xem nên khiêng dê về thế nào.

Chung sư trưởng tin tưởng, nếu không phải tận mắt ông nhìn thấy, Hàn Cẩm chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra cho ai biết.
Chung sư trưởng nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Liễu, Tiểu Cẩm nhà cô tương lai sẽ có tiền đồ rộng mở lắm đấy, thằng bé rất thích hợp để nhập ngũ.”
Liễu Tố Tố sửng sốt.
Chung sư trưởng thật sự nghiêm túc, ‘tam tuế khán đại*’, Hàn Cẩm đã tám tuổi, hiện tại có thể nhìn ra đứa nhỏ này tương lai sẽ trưởng thành thế nào.
(*Tam tuế khán đại, thất tuế khán lão, ý rằng nhìn trẻ lúc lên 3 có thể biết tâm tính nó khi trưởng thành, nhìn trẻ lúc lên 7 sẽ biết cả đời của nó.)
“Nói không chừng nó sẽ càng có thành tựu hơn Tiểu Hàn, rất thích hợp tham gia quân ngũ!” Chung sư trưởng nói như chém đinh chặt sắt.
Liễu Tố Tố cười cười, trong lòng vui mừng nhưng cũng có chút lo lắng.
Trong mắt người khác tham gia quân ngũ là một chuyện tốt, dù sao thì ở niên đại này không có gì vững chắc hơn quân nhân.

Nhưng chỉ cần là người nhà quân nhân thì đều biết, tham gia quân ngũ tốt nhưng luôn phải chịu lo lắng bất an, mỗi lần Hàn Liệt ra ngoài làm nhiệm vụ cô đều sợ hãi vô cùng, huống chi là Hàn Cẩm?
“Tôi đã biết sư trưởng, ý tứ của ngài tôi sẽ nhớ kỹ.” Mặc kệ thế nào, Hàn Cẩm còn nhỏ, tham gia quân ngũ cũng là chuyện của nhiều năm sau, chuyện sau này để sau này rồi nói.

Cô không hy vọng Hàn Cẩm đi, nhưng nếu nó thật sự muốn đi, cô vẫn sẽ ủng hộ.
Thao tác của Chung sư trưởng đúng là rất nhanh, qua không bao lâu đã xử lý xong con dê.
Liễu Tố Tố chia cho các chiến sĩ mỗi người một cân, còn lại khoảng hai mươi cân, cô lại chia làm bốn phần, tính ra thì nhà cô, Chung sư trưởng, Lữ Linh Chi và Trần Nam mỗi nhà năm cân.
Chung sư trưởng liên tục xua tay: “Đừng, nếu tôi mang về, bà nhà tôi lại mang sang trả đấy!”
Ông không làm gì, chỉ giúp một chút mà thôi, sao có thể lấy nhiều thịt như vậy được?
Liễu Tố Tố thấy Chung sư trưởng thật sự không muốn lấy, bèn nói: “Hay là lát nữa ngài, thím Dư và Tiểu Nghệ đến nhà tôi ăn cơm? Tối nay ăn thịt nướng?”
Hàn Trình ở bên cạnh hát đệm: “Ông Chung, nương cháu nướng thịt ngon lắm đó!”
Chung sư trưởng không muốn làm phiền Liễu Tố Tố, nhưng nghĩ đến tay nghề nấu ăn của cô thì có chút thèm, cười cười nói: “Được, vậy làm phiền Tiểu Liễu nhé.”
Chỉ có điều ông ấy là sư trưởng, không tiện đến nhà người khác ăn cơm, cho nên cuối cùng chỉ có Dư Hồng Anh và Chung Nghệ tới, nhưng mà cũng không quan trọng lắm, lại nướng thêm để Chung Nghệ mang về cho Chung sư trưởng là được.
Hai nhà Linh Chi và Trần Nam cũng tới, mọi người tụ họp ở sân, tính toán ăn uống thỏa thích một bữa.
Theo kế hoạch là thịt dê nướng, Liễu Tố Tố đã làm qua một lần, mấy đứa nhỏ quả thật nhớ mãi không quên.

Không chỉ nhớ một mình, bọn nó còn muốn khoe ra để người khác cũng thèm theo, mấy đứa Đại Cường Ngưu Đản đã nghe qua vài lần, cũng kể lại làm Lữ Linh Chi và Trần Nam đều chờ mong không thôi.
Hôm nay Hàn Liệt về sớm hơn mọi ngày, giúp Liễu Tố Tố cắt thịt dê thành từng miếng, sau khi ướp rượu khử mùi tanh thì đặt lên bếp lửa nướng.
Nhóm người Dư Hồng Anh biết nấu ăn, dù trước nay chưa ăn thịt dê nướng lần nào nhưng Liễu Tố Tố dạy hai lần bọn họ liền nắm bắt được phương pháp.
Đám người đoàn trưởng Vương cũng cùng học, rốt cuộc thịt nướng tốn công sức, so với việc chờ người khác nướng chín rồi mới được ăn, còn không bằng tự mình nướng, vừa nhanh vừa đảm bảo ai cũng có phần.
Để mọi người ở bên ngoài nướng thịt, Liễu Tố Tố đi vào phòng bếp dùng lòng dê hầm canh, bỏ thêm củ cải trắng, hương vị ngọt thanh, uống xuống bụng đặc biệt thoải mái, ăn xong thịt nướng lại uống một chén canh, thoải mái miễn bàn.
Canh còn phải hầm trong chốc lát, Liễu Tố Tố khống chế độ lửa, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị nướng thịt cùng mọi người.

Mới vừa đi ra, tay đã bị nhét vài xiên thịt dê, thịt bên ngoài nướng thơm mềm, mặt trên còn rắc ớt cay với thì là.
“Thử xem có cay không, cay thì anh bỏ ít ớt ra.” Hàn Liệt cười nói.
Liễu Tố Tố không ngờ anh lại nướng cho mình nhiều như vậy, vội cắn một miếng, có hơi nóng, nhưng chính là nóng nên vị cay cùng mùi hương độc đáo của thịt dê càng hoà quyện vào nhau.
“Ngon lắm!” Liễu Tố Tố cũng đưa một xiên cho Hàn Liệt, “Anh cũng thử xem?”
Trong lòng cô nghĩ, từ lúc Hàn Liệt về vẫn luôn bận đến tận bây giờ, lại lại toàn nướng thịt cho cô, chính anh khẳng định cũng chưa ăn gì, có lại giờ cũng đã đói lả, ăn trước một chút lót bụng cũng tốt.

Hơn nữa lúc này cô đang đứng bên cạnh phòng bếp, mọi người đều ở trong sân nướng thịt, chắc không chú ý tới bên này đâu.
Liễu Tố Tố rõ ràng là đã xem nhẹ trình độ hóng chuyện của mọi người, đang lúc Hàn Liệt nương theo tay cô cắn một miếng thịt, đột nhiên Lữ Linh Chi khoa trương nói: “Nhìn đi, Tiểu Hàn đối với Tiểu Liễu thật tốt, tất cả thịt nướng đều là chuẩn bị cho Tiểu Liễu, em đợi lâu như vậy cũng không thấy anh muốn để em ăn trước một miếng nào!”
Lữ Linh Chi vừa nói vừa trừng mắt nhìn đoàn trưởng Vương, Trần Nam vốn không để ý cái này, nhưng khi nghĩ lại bỗng thấy cũng đúng, quay đầu lại trùng hợp lại nhìn thấy Hình Tiểu Quân hoảng hốt lau miệng, sợ bị vợ mắng một trận.

Trần Nam: “…” Có khác gì lạy ông tôi ở bụi này không?
Mặt Liễu Tố Tố lập tức đỏ lên, Chung Nghệ cười nói: “Chị Tố Tố, đừng xấu hổ nha.”
Liễu Tố Tố xua xua tay: “Chị xấu hổ cái gì...!chị bị...!cay!”
Vừa dứt lời, Tiểu Lộ vội chạy tới: “Nương, ăn của ta nè, của con không cay!”
Liễu Tố Tố vừa định bảo nó tự ăn thì mấy đứa Hàn Cẩm cũng chạy đến, đều muốn đưa xiên thịt của mình cho Liễu Tố Tố ăn.

Dù không biết lời bác Lữ vừa nói có nghĩa là gì, nhưng đám nhóc tì lập cũng muốn đưa thịt nướng cho nương ăn, cũng không thể để một mình cha (chú Hàn) ra vẻ ta đây được!
Bị một đám nhóc làm gián đoạn, Liễu Tố Tố cũng không xấu hổ nữa, trong lòng ấm áp cầm hết xiên thịt: “Ừ, hôm nay nhờ phúc của các con nên không phải làm gì.”
Mấy đứa nhóc nghe vậy liền gật gật đầu, anh nhìn em em nhìn anh, sau đó lại chạy nhanh ra bếp lò hăng say nướng thịt.

Nhìn đến bọn nó như vậy, Đại Cường cùng Ngưu Đản cũng không thể ăn mảnh, đều đi nướng thịt cho nương mình ăn.
Bình tĩnh mà xem xét, bọn nhỏ không nắm được cách duy trì độ lửa và gia vị, nướng ra hương vị tất nhiên là không ngon lắm, nhưng dù sao cũng là tâm ý của các con, mọi người đều vừa ăn vừa cười tủm tỉm.
Lữ Linh Chi cảm thán: “Đúng là con cái hữu dụng hơn chồng nhiều!”
Đoàn trưởng Vương cười cười, nhét miếng thịt đến lớn nhất vào miệng vợ: “Mau ăn của em đi!”
“Ha ha ha!”
Trong sân phát ra tiếng cười thật lớn.
Lê Ngọc Quế đứng trên lầu, nhìn mọi người vui vẻ cười đùa, ngửi mùi thịt nướng thơm ngon mê người thì chỉ cảm thấy hai miếng thịt trong chén trở nên vô vị.
Bà Bao tất nhiên cũng bị động tĩnh hấp dẫn ra xem, nghĩ đến nhà bà ta ăn chút thịt cũng phải keo kiệt bủn xỉn, còn đám người Liễu Tố Tố lại có thể ăn nguyên một con dê, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, sắc mặt bà ta trở nên vô cùng khó coi.
Còn muốn đến chê cười người ta?
Có mà người ta cười mình rụng răng thì có!
——
Liễu Tố Tố sao có thể biết được hoạt động tâm lý của mấy người trên lầu, lúc này tâm tình của cô đang rất tốt.
Hàn Liệt tắm rửa xong trở về, thấy Liễu Tố Tố ngồi trên giường viết thư, trên mặt còn mang theo nụ cười, liền ngồi xuống thấp giọng nói: “Vui vậy sao?”
“Đương nhiên là vui rồi, ăn nhiều thịt như vậy anh không vui sao?” Thật sự trước đây Liễu Tố Tố sẽ không cảm thấy vui chỉ vì một bữa ăn đơn giản.

Nhưng từ khi xuyên đến đây cô mới thực sự được cảm nhận được, dù là cái gì, chỉ cần no được bụng là vui rồi.
Hàn Liệt cười cười: “Đương nhiên là anh cũng vui...!Thư này viết cho nương?”
“Ừm, gửi thịt trở về thuận tiện gửi thư luôn.”
Hôm nay bốn nhà cùng nhau ăn no thịt dê, nhưng 20 cân thịt, một lần khẳng định ăn không hết, còn dư lại tới 4-5 cân, Liễu Tố Tố muốn chia ra nhưng mọi người nói thế nào cũng không lấy, rốt cuộc con dê này vốn dĩ do mấy đứa nhỏ Hàn xuất lực đa tài bắt được, hơn nữa bọn họ đã ăn nhiều như vậy, nếu còn mang về thì đúng là không có lương tâm.
Liễu Tố Tố thấy vậy cũng không miễn cưỡng, nghĩ ngày mai sẽ phơi khô thịt dê, sau đó đó gửi về quê để Liễu Thục Vinh cũng được nếm thử.
“Đúng rồi, chỗ dì hai em cũng gửi một chút nhé?” Liễu Tố Tố nói.
Thật ra mỗi lần gửi đồ về quê cô đều muốn gửi cho cả dì hai Hàn nữa, nhưng Hàn Liệt đều nói không cần, cũng chỉ có lần trước gửi hải sản mua ở tỉnh Nam qua.
Hàn Liệt rũ mắt nghĩ nghĩ, gật đầu: “Gửi 1 cân đi, đừng gửi quá nhiều.”
Một cân có hơi ít, nhưng Hàn Liệt nói như vậy, Liễu Tố Tố liền gật gật đầu.
Tình huống bên dì hai Hàn, Hàn Liệt không nói với cô, mà cô cũng không hỏi, chờ đến khi nào Hàn Liệt muốn nói cô tự nhiên sẽ biết.
Viết xong thư, Liễu Tố Tố lại cầm một tờ giấy đến: “Hàn Liệt, anh có muốn viết thư cho dì hai không?”
“Không cần, anh trực tiếp gọi điện thoại là được.” Hàn Liệt nói xong, thấy Liễu Tố Tố còn muốn nói cái gì, cánh tay vươn ra ôm người vào lòng mình, thấp giọng nói: “Vợ, việc của nương và dì hai đã giải quyết xong rồi, có phải em cũng nên giải quyết một chút chuyện của anh không?”
“Chuyện gì của anh...”
Giọng nói biến mất giữa răng môi, Liễu Tố Tố thừa dịp mình đang còn sức, nhanh chóng cất giấy bút lên trên tủ đầu giường.
Hiện tại giấy bút không rẻ đâu, không thể để Hàn Liệt làm hỏng được...
Đây là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi bị đè xuống.
Mà chờ đến sáng sớm hôm sau, suy nghĩ đầu tiên của Liễu Tố Tố khi vừa tỉnh lại chính là...
Đàn ông thật sự không thể ăn quá nhiều thịt dê!
——
Hiện tại mỗi ngày đều không mưa, thời tiết khô ráo, thịt dê phơi nắng khoảng 2 ngày là xong, cũng không thể phơi quá lâu, thịt không nhiều phơi lâu càng teo tóp, chỉ cần phơi hơi khô một chút rồi gửi sẽ không bị hỏng.
Bưu cục ở bên ngoài quân khu, khá gần thôn, Liễu Tố Tố gói hết đồ lại gửi đi, vốn muốn quay về nhà luôn, nhưng khi đi được hai bước đột nhiên cô thấy cách đó không xa có một người bán hàng, bày ra thứ gì đó màu đen dính đầy bùn, nhìn qua không khác gì cục đất.
Ban đầu Liễu Tố Tố cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng khi cô đến gần thấy rõ ràng là cái gì, trước mắt đột nhiên trở nên sáng ngời.
Người bán hàng ngồi đây từ sáng mà chẳng có ai hỏi thăm, thấy Liễu Tố Tố có hứng thú thì vội vàng nói: “Đây là cây gừng tây, đồng chí, cô có muốn đổi một chút không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận