Editor: Sweetie
Trên người Hàn Liệt toàn là bụi bẩn, trên mặt cũng không sạch hơn là bao, nếu không phải nhìn thấy cặp mắt quen thuộc kia, Liễu Tố Tố cũng không nhận ra.
“Sao anh lại ở chỗ này? Không phải đang huấn luyện dã ngoại sao?” Trong tay không có khăn, Liễu Tố Tố vừa định dùng tay áo lau mặt cho Hàn Liệt thì bị cản lại: “Lát anh về tắm là được.”
Quá bẩn, làm bẩn sang quần áo mất.
Liễu Tố Tố nghe vậy cũng không miễn cưỡng.
“Vậy anh uống nước trước nhé?” Hôm nay cô mang theo đồ ăn cùng một bình nước, vừa rồi mấy đứa nhỏ ăn hết đồ ăn nhưng nước thì vẫn còn.
Hàn Liệt không cự tuyệt, cầm ấm nước lên uống, nước lạnh mang theo vị ngọt dịu chảy xuống yết hầu khô khốc, giọng anh cũng không còn khàn như ban đầu.
“Anh về tắm trước đi, mấy đứa Tiểu Lộ còn đang ở bên kia đào giun, em chặt trúc xong sẽ về ngay.”
“Để anh làm, em nghỉ ngơi chút đi.” Hàn Liệt nhận lấy con dao, “Em chặt trúc làm gì, rổ không đủ dùng sao?”
Bình thường rổ đều được đan từ trúc, ban đầu mọi người đều là mua về dùng, hiện tại khó khăn, buổi họp chợ bị hủy mà rổ bán trong Cung Tiêu Xã lại tương đối đắt nên cơ bản ai muốn dùng thì sẽ tự đan.
Liễu Tố Tố cười nói: “Không phải, hôm nay đoàn trưởng Hàn nhà chúng ta trở về, phải làm chút đồ ăn ngon chứ.”
Nghe giọng vợ bên tai, Hàn Liệt chỉ cảm thấy mệt nhọc mấy ngày nay như tan thành mây khói, trên mặt cũng lộ ra tươi cười.
Sức Hàn Liệt rất lớn, chỉ một lúc sau cây trúc đã bị chặt xuống, tróc hết phần cành lá xuề xòa, anh lại chặt nó thành hai đoạn ngắn cho dễ mang vác.
“Để anh mang trúc về trước, tiện đường đi tắm luôn.”
“Được, em đi gọi mấy đứa nhỏ.” Liễu Tố Tố gật gật đầu.
Hiện tại tắm rửa cũng không phải tắm ở nhà, Hàn Liệt cầm quần áo đi ra bờ sông, dưới sông náo nhiệt vô cùng, đều là những quân nhân kết thúc huấn luyện đến đây tắm rửa.
Trước khi kết thúc huấn luyện, Chung sư trưởng đã dặn Bộ gia đình thông báo đến mọi người, trưa nay đừng ra bờ sông, cho nên lúc này xung quanh cũng không có các đồng chí nữ đến giặt quần.
Các quân nhân cũng rất chú ý, mặc dù toàn thân khó chịu nhưng vẫn cố nhịn, đến khu vực hạ lưu sông mới lặn xuống nước tắm.
Đều là thanh niên trẻ tuổi không sợ lạnh, sau bao ngày huấn luyện vất vả cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, vừa xuống nước họ liền bắt đầu đùa vui cười nói, còn có người muốn thừa dịp tắm rửa xem có thể bắt được cá hay không.
Lúc Hàn Liệt đến nơi, Hình Tiểu Quân vẫy vẫy tay gọi anh xuống bắt cá.
Sau lần câu cá trên băng, Hình Tiểu Quân liền biết Hàn Liệt rất hiểu biết ở phương diện này, “Anh, mau xuống đây!”
Hàn Liệt tìm một nơi ít người, nhanh chóng tắm rửa sau đó mặc quần áo vào: “Không có thời gian, tôi về đây.”
Về nhà cùng vợ con không tốt hơn hay sao, ai váng đầu mới ở chỗ này bắt cá cùng bọn họ.
Nói xong, Hàn Liệt liền quay người rời đi
Hình Tiểu Quân ngạc nhiên lau mặt.
Anh gấp như vậy làm gì?
——
Hàn Liệt vừa vào đến cửa, mấy đứa nhóc đang cho gà ăn liền chạy tới: “Cha! Cha về rồi! Bọn con nhớ cha muốn chết luôn!”
Những lần trước Hàn Liệt đều đi làm nhiệm vụ cách xa quân khu, dù đi mười ngày nửa tháng bọn nó cũng chỉ nhớ được hai ngày đầu mà thôi, hiện tại quân đội huấn luyện trên núi, tuy gần nhưng không được gặp mặt, mấy đứa nó ngược lại cứ nhớ mãi.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này bọn nó ở chung với Hàn Liệt nhiều, cũng càng thích cha hơn cho nên không tránh khỏi việc nhớ nhung.
Hàn Liệt cười cười ôm mỗi đứa một cái, đến phiên Hàn Tú Tú, dù cũng vui vì cha đã trở về, nhưng nó vẫn hơi sợ mà lui lại phía sau.
Hàn Liệt cũng không tức giận, thu tay xoa xoa đầu con gái, cười nói: “Có phải nương con đang nấu cơm không? Chúng ta đi giúp đi.”
Hàn Tú Tú gật gật đầu như trút được gánh nặng: “Vâng ạ!”
Trong phòng bếp, Liễu Tố Tố đang thả ống cơm lam vào trong nồi, Hàn Liệt đi tới hỏi: “Đây là cái gì?”
Cái này Hàn Trình biết á!
Nó vội vàng giơ tay lên đáp: “Con biết! Là đồ ăn ngon!”
“Em còn chưa biết nương làm cái gì đã nói là đồ ăn ngon rồi.” Hàn Tiền ghét bỏ liếc em trai một cái.
Hàn Trình hừ một tiếng: “Em biết thừa, nương làm cái gì chẳng ngon.”
“Đúng vậy, là đồ ăn ngon.” Liễu Tố Tố dở khóc dở cười, “Trưa nay chúng ta ăn cơm lam nhé...!Mau đi làm nốt việc đi rồi ăn cơm.”
Cơm lam chuẩn bị thì phiền toái, nhưng lúc nấu thì rất nhanh.
Mấy đứa nhỏ chạy bịch bịch ra ngoài, Hàn Liệt ngồi xuống nhóm lửa, xung quanh yên tĩnh trở lại, cuối cùng hai người cũng có thể trò chuyện.
“… Cây trên núi đều khô gần hết rồi, nhưng vậy vẫn tốt hơn ngoài ruộng một chút.”
Lần này Hàn Liệt đi huấn luyện, ngoài làm nhiệm vụ anh còn cố ý xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Anh không phải quá hiểu những chuyện này nhưng đây là chuyên môn của Liễu Tố Tố, cô cả ngày đều bận việc, anh nhìn cũng thấy đau lòng.
Hơn nữa điều kiện của quân khu cũng không tốt hơn bao nhiêu, nếu có thể giúp vợ mình, giúp mọi người sống tốt hơn cũng là chuyện tốt.
Quân đội huấn luyện dã ngoại không phải tất cả đều đi cùng một lúc mà sẽ chia thành nhiều đợt, dù vậy nhân số vẫn khá nhiều.
Cho nên lần này bọn họ phải đi vào sâu trong rừng, khắp nơi đều là đồi núi trập trùng, có núi cao che chắn nên hoàn cảnh hoàn toàn không giống bên ngoài.
Liễu Tố Tố vội cầm một cái ghế, ngồi xuống đối diện Hàn Liệt.
Nghe anh nói xong, cô than nhẹ một tiếng: “Xem ra ý tưởng lên núi trồng lương thực của Chung sư trưởng không được rồi.”
Lần mấy đứa nhỏ nhà cô bắt được dê núi, Chung sư trưởng thấy đất trên núi ẩm ướt liền ghi nhớ kĩ, hai ngày trước còn tìm đoàn trưởng Trương nói về việc này.
Đoàn trưởng Trương định qua đợt bận rộn sẽ lên núi xem sao, hiện tại Hàn Liệt đã kiểm tra, Liễu Tố Tố chỉ cần chuyển lời cho ông là được, không cần lên núi thêm chuyến nữa.
Tình huống trên núi giống với suy nghĩ của Liễu Tố Tố, đất được thảm thực vật bao trùm, độ ẩm đúng là cao hơn ngoài ruộng, nhưng như vậy vẫn chỉ như muối bỏ biển, tác dụng không lớn lắm.
Do sớm dự đoán trước sẽ có kết quả như vậy nên Liễu Tố Tố cũng không quá thất vọng, khi cô đang chuẩn bị đứng dậy xem nồi cơm lam thế nào thì bỗng phát hiện tay Hàn Liệt có một mảng đỏ hồng.
“Tay anh làm sao thế này?”
Cô tưởng anh không cẩn thận bị thương, vội kéo lại xem.
“Không có việc gì, anh đụng phải một cái cây lạ nên sưng đỏ thôi, trông lá nó như lá sen ấy.”
Không chỉ sưng còn rất ngứa, cánh tay anh mọc đầy nốt đỏ.
Sở dĩ Hàn Liệt nhớ rõ như vậy là vì lúc ấy là buổi tối, các quân nhân tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, anh nằm xuống đất lúc sau cánh tay không cẩn thận dính vào lá, ngứa không chịu được đành phải đổi sang chỗ khác ngủ.
Liễu Tố Tố nghe xong mắt đột nhiên phát sáng.
Hàn Liệt không hề khoa trương, thật sự phát sáng.
“Giống lá sen? Có phải hơi nhọn, cao khoảng chừng này...” Liễu Tố Tố vừa hỏi vừa gấp gáp khoa tay múa chân.
Hàn Liệt không ngờ vợ mình lại gấp đến vậy, cũng may là anh cảm thấy cái cây này thoạt nhìn kỳ quái nên mang một ít về, vẫn luôn để ngoài hành lang cùng đống quần áo bẩn, “Đi cùng anh.”
Liễu Tố Tố đang nói thì bị anh kéo ra ngoài, “Em đang nấu cơm mà! Anh định đi đâu?”
“Ra ngoài này thôi.” Hàn Liệt cách quần áo đưa cái lá cho cô xem, “Chính là nó.”
Liễu Tố Tố vừa thấy liền vui vẻ: “Đúng là nó rồi! Hàn Liệt, anh lợi hại quá đi!”
Cô vui mừng muốn cầm lên xem, Hàn Liệt không rõ chuyện gì nhưng vẫn vội thu tay lại: “Cái này ngứa lắm.”
Liễu Tố Tố vui vẻ nhìn Hàn Liệt cười tít mắt, không nhịn được hôn lên má anh một cái: “Đoàn trưởng Hàn, anh đúng là phúc tinh của em mà!”
“Oa~!” Cô vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến tiếng kinh ngạc.
Liễu Tố Tố quay đầu lại nhìn, liền đối diện với ánh mắt vừa khiếp sợ vừa hưng phấn của mấy đứa nhỏ.
Liễu Tố Tố: “…”
Nháy mắt, mặt Liễu Tố Tố đỏ bừng, như sợ các con hỏi thêm, cô vội vàng kéo kéo tay áo Hàn Liệt.
Hàn Liệt vẫn còn đang cực kỳ vui vẻ vì được vợ hôn, mặc dù không rõ vì sao mang cái cây này trở về lại trở thành phúc tinh, nhưng nếu biết sẽ được vợ hôn như vậy, chắc chắn anh sẽ tìm kiếm hết mấy thứ hiếm lạ cổ quái trên núi rồi mới về.
Bị Liễu Tố Tố kéo tay, Hàn Liệt hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng: “Ờm...!nương các con vui mừng vì bảo bối này!”
Trẻ con ham học hỏi, vừa nghe là có bảo bối lập tức chạy tới hỏi đây là bảo bối gì?
Liễu Tố Tố thấy bọn nó đã quên chuyện vừa rồi thì thở phào: “Không phải bảo bối gì cả, đây là đồ ăn ngon.”
“Đồ ăn ngon ạ?!”
Liễu Tố Tố mỉm cười, cũng đúng, sao cô lại quên mất mấy đứa nhỏ nhà mình đều là nhóc tham ăn.
“Đây là khoai môn.”
Cây khoai môn rất dễ sống, mọc dại bên ngoài cũng có, chỉ có điều củ sẽ hơi nhỏ, củ mà Hàn Liệt mang về nhìn như cục đất, ăn thì không bõ nhưng có thể mang ra trồng.
Có một mảnh ruộng gần đập chứa nước tương đối ít nước, trước đây dùng để nuôi tôm hùm đất, bên cạnh là một mảnh ruộng khác khá giống với đặc điểm của ruộng phía Nam, Liễu Tố Tố còn định trồng lúa nước ở đó.
Nếu không hạn hán có lẽ cô sẽ trồng được lúa nước thật, rốt cuộc phần lớn ruộng trong quân khu đều là ruộng cạn, mảnh ruộng này cũng không có ai sử dụng đến.
Nhưng từ khi hạn hán, nước trong ruộng cạn dần, đến nay đã không còn phù hợp để trồng lúa nước nữa, cuối cùng cô đành chuyển sang trồng lúa mì cùng cao lương.
Nhưng trồng như vậy lại không có lời, bởi vì mảnh ruộng đó bản thân nó dựa sát núi, cây cỏ mọc um tùm, trồng lúa mì thì bị khuất nắng, lại phải thường xuyên dọn dẹp cỏ dại, đặc biệt phiền toái.
Để tiết kiệm lương thực, dù phiền toái Liễu Tố Tố cũng phải chịu, nhưng hiện tại có khoai môn, trồng ở đó là thích hợp nhất.
Không chỉ phần củ mà phần cuống lá bên trên của khoai môn cũng có thể ăn.
Củ khoai môn không phải lương thực tinh như lúa mì nhưng được cái no bụng, cắt thành từng miếng cho vào nồi hấp, chấm cùng tương ớt hay nước tương đều ngon.
Nếu có điều kiện, nghiền nhuyễn khoai rồi trộn với mỡ lợn hoặc đường trắng, áo thêm một lớp bột mì sẽ trở thành điểm tâm mĩ vị.
Nghe nương nói vậy, Hàn Trình híp mắt, dùng sức hít hít cái mũi nhỏ ra vẻ rất say mê: “Nương, hình như con thật sự ngửi được mùi thơm á!”
“Con đã được ăn bao giờ mà ngửi thấy… Áaa! Cơm lam của nương!”
Liễu Tố Tố vui mừng quá độ, nhất thời quên mất trong nồi còn đang chưng cơm lam.
Cô chạy nhanh vào bếp, dùng khăn nhấc vung nồi sang bên cạnh, mùi thơm tươi mát của trúc lập tức bay ra, nước trong nồi vẫn còn đang sôi sùng sục.
Liễu Tố Tố dùng đũa cạy ống trúc, nhìn vào: “Được rồi!”
“Để anh làm, cẩn thận bị bỏng.”
Hàn Liệt gắp ống cơm lam ra mâm, lại dùng đũa tách ống trúc, cơm bên trong hơi ngả vàng, mùi thơm xộc thẳng lên mũi.
Mấy đứa nhỏ đã sớm chờ không kịp, nuốt nuốt nước miếng chờ mong nhìn Liễu Tố Tố: “Ăn được chưa ạ?”
“Ăn được rồi, dùng đũa gắp, nguội rồi mới được cầm bằng tay.”
Đừng nói là mấy đứa nhỏ, cô cũng đang thèm không chịu được.
Do thiếu nước nên trúc mọc không tốt bằng trước kia, cây nào cũng bị ngả vàng, dù vậy mùi trúc vẫn không hề giảm bớt.
Liễu Tố Tố chặt trúc thành từng đốt, đổ vào bên trong gạo đã vo sạch, ngô, đậu xanh, dầu ớt cùng lượng nước vừa phải, cuối cùng cho thêm thịt khô xé sợi nạc mỡ đan xen, bịt kín ống trúc rồi cho vào nồi chưng.
Hơi nước cách một tầng trúc nấu chín cơm, cơm cũng theo đó nhiễm mùi thơm của trúc, thịt khô bên trong không chỉ không ngấy, ngược lại còn làm ống cơm thoang thoảng mùi thịt thơm ngon, chấm với nước sốt ăn cùng đồ ăn kèm, hương vị ngập tràn khoang miệng, ngon đến mức không kịp nói chuyện.
“Ngon quá đi, nương, lần sau còn có thể ăn cái này nữa không ạ?” Hàn Trình chờ mong hỏi.
Lần sau mà nó nói chính là bữa ăn cải thiện 1 tháng hai lần mà Liễu Tố Tố đặt ra, nửa tháng sau vẫn còn một lần nữa.
Không chỉ Hàn Trình, mấy đứa nhỏ còn lại cũng rất muốn.
Liễu Tố Tố chỉ có thể lắc lắc đầu: “Đây là chút gạo cuối cùng của nhà chúng ta rồi, lần sau nương làm món khác ngon hơn nhé?”
Thiếu lương thực, cô chỉ có thể tận lực nấu ăn đa dạng, mong mấy đứa nó ít nhất vẫn tràn ngập hy vọng với cuộc sống tương lai
Quả nhiên, sau khi nghe cô nói câu sau, mấy đứa nhỏ liền vui vẻ trở lại..