“Không được, nơi này là quân khu, nếu không có người sống trong quân khu đến đây thông báo trước, các người tuyệt đối không thể đi vào, mau về đi.” Lính gác mất kiên nhẫn trầm giọng nói, mấy người này nói mãi không chịu đi.
Lúc ba người định tiến lên xin xỏ tiếp, Lê Ngọc Quế vội đi đến hỏi bọn họ: “Mấy người đến tìm hoàng Chiêu Đệ đúng không?”
Người phụ nữ gật gật đầu: “Đúng đúng, chúng tôi tới tìm hoàng Chiêu Đệ, chúng tôi là người thân của con bé, muốn vào thăm xem nó thế nào, đồng chí, cô đưa chúng tôi vào được không?”
Người phụ nữ nói xong, hai gã đàn ông đi theo phía sau cô ta cũng gật đầu, nhìn qua có vẻ giống người thuần phác thật sự nhớ người nhà.
Nếu không phải còn nhớ rõ chuyện đời trước, Lê Ngọc Quế đã thật sự bị bọn họ lừa.
Không sai, Hoàng Chiêu Đệ mà bọn họ tìm, chính là Hàn Tú Tú hiện tại.
Lê Ngọc Quế còn nhớ rõ, đời trước bọn họ tìm tới cửa cũng nói là đến thăm Hàn Tú Tú, sau đó lại nói muốn dẫn con bé đi, lúc đó Lê Ngọc Quế đang cần tiền gấp, đồng ý cho bọn họ đưa đi ngay.
Cũng vì chuyện này mà cô ta và Hàn Liệt cãi nhau, trở thành khởi nguồn của một loạt bi kịch, cho nên dù sống lại một lần, cô ta vẫn nhận ra bọn họ.
Lê Ngọc Quế không hận bọn họ, chỉ chán ghét mà thôi, bởi vì nhìn ba người này, cô ta liền nhớ tới đoạn lịch sử khuất nhục của mình.
Hiện tại cô ta không phải là mẹ kế của Hàn Tú Tú, dẫn những người này vào cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cô ta, ngược lại người có chuyện sẽ là cả nhà Liễu Tố Tố.
Từ khi dọn đến quân khu Lê Ngọc Quế vẫn luôn suy nghĩ, sao người nhà Hàn Tú Tú mãi vẫn chưa đến đây quấy rối, chẳng lẽ là vì cô ta trọng sinh nên khiến mọi chuyện thay đổi, đời này bọn họ sẽ không đến gây phiền toái nữa?
Lúc ấy nghĩ vậy, Lê Ngọc Quế còn tiếc nuối không thôi, không ngờ cuối cùng cũng chờ được rồi.
Nhớ lại những thủ đoạn càn quấy của ba người này, lại nhớ đến những đến những lời chỉ trích của Bao Phi Tường và bà Bao, Lê Ngọc Quế cười nói:
“Đương nhiên là được.”
Nói xong cô ta nhìn về phía lính gác:
“Tôi tới để đón bọn họ, cho bọn họ vào cùng tôi đi.”
Lính gác nhận ra Lê Ngọc Quế là vợ của đoàn trưởng Bao, gật gật đầu:
“Được, cô đăng ký vào đây là có thể đi vào.”
Lê Ngọc Quế lưu loát ký tên, ba người kia sau khi được vào thì ngàn ân vạn tạ cảm ơn cô ta, nói xong liền ra vẻ vô tình hỏi thăm tình hình bây giờ của Hàn Tú Tú.
“Đồng chí này, cô vó quan hệ gì với Chiêu Đệ nhà chúng tôi thế, con bé dạo này có ổn không?”
“Chiêu Đệ nhà mấy người giờ đã đổi tên rồi, đổi thành Hàn Tú Tú, sống vô cùng hạnh phúc, nhìn tình hình hiện tại đi, nhà con bé ngày nào cũng ăn thịt đấy, sao nhìn ba người gầy thế, chẳng lẽ lúc Hàn Tú Tú ăn sung mặc sướng nhưng không nhớ tới người nhà à?”
Nói xong Lê Ngọc Quế lại ra vẻ kinh ngạc:
“Các người có phải người nhà Hàn Tú Tú không đấy, cố ý lừa tôi đúng không?”
Người phụ nữ vội vàng giải thích:
“Không đúng không đúng, tôi thật sự là cô ruột của Hoàng… Hàn Tú Tú mà, đây là dượng, còn đây là chú của nó, chúng tôi thật sự là tới tìm con bé.”
Nói xong tròng mắt người phụ nữ đảo liên tục, nhíu mày hỏi: “Hàn Tú Tú thực sự sống tốt vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi lừa mấy người làm gì, không chỉ được ăn ngon mặc đẹp, còn được đi học nữa kìa!” Lê Ngọc Quế ra vẻ vui mừng thay, nói xong đúng như trong dự kiến, nghe được ba người kia thấp giọng mắng chửi.
“Con bé chết tiệt kia, sung sướng như vậy cũng không biết gửi về cho chúng ta ít tiền!” Chú của Hàn Tú Tú, cũng chính là Hoàng tiểu thúc hung hăng phỉ nhổ.
Bọn họ ở quê đều sắp chết đói đến nơi, ăn không ngon ngủ không yên, thật sự không còn cách nào mới nhớ ra mình còn một đứa cháu gái.
Kết quả hiện tại con bé sống rất sung sướng, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến việc giúp bọn hắn một phen!
Ban đầu tiến vào còn hơi thấp thỏm, sau khi nghe Lê Ngọc Quế nói vài câu ba người liền chuyển sang phẫn nộ, tức khắc cảm thấy mình là người đúng lý hợp tình, lát nữa nhất định phải tìm Hàn Tú Tú tính sổ!
Thấy một màn này, Lê Ngọc Quế vừa lòng cực kỳ, dẫn bọn họ đến ngoài sân nhà Liễu Tố Tố, chỉ chỉ phía trước: “Chỗ đó, lầu một là nhà bọn họ.”
Cô ta vốn định về luôn, nhưng lúc này lại không đi nữa, đứng lấp ló bên ngoài chờ lát nữa xem kịch vui.
Lê Ngọc Quế mỹ mãn lên kế hoạch, mà ba người kia vừa đi vào sân liền thấy Hàn Tú Tú đứng cách đó không xa, Hoàng tiểu thúc là người đầu tiên mở miệng: “Hoàng Chiêu Đệ!”
Hàn Tú Tú lúc này đang cho thỏ ăn, bởi vì da thỏ có thể đổi đồ nên không riêng gì Liễu Tố Tố, mấy đứa nhỏ trong nhà cũng rất tích cực, cố gắng góp chút sức lực để điều kiện nhà mình khá hơn, cho nên mặc dù thời gian còn sớm, Hàn Tú Tú vẫn mặc áo khoác, chà xát tay ra ngoài cho thỏ ăn.
Nó mới vừa lấy cỏ khô cất ngoài hành lang ra, còn chưa buông xuống đã đột nhiên nghe thấy một giọng nói khiến da đầu nó tê dại.
Hàn Tú Tú sửng sốt, kinh ngạc lại sợ hãi quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy cỏ trên tay liền rơi rải rác, lập tức chạy ngay vào nhà.
Hoàng tiểu thúc thấy Hàn Tú Tú muốn chạy liền liền xông lên bắt lấy cánh tay nó: “Hoàng Chiêu Đệ, mày còn mặt mũi chạy à!”
“Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!” Hàn Tú Tú sợ hãi không ngừng giãy giụa.
Nhưng nó dù sao cũng chỉ là đứa bé chưa đầy 10 tuổi, sức lực không thắng nổi đàn ông trưởng thành, thật vất vả tránh thoát được Hoàng tiểu thúc, cánh tay lại bị người khác nắm lấy.
“Con bé chết tiệt này, đứng lại cho tao… Ai da!” Mặt Hoàng tiểu thúc đột nhiên truyền đến cơn đau nhức nhối, làm hắn nhịn không được phải buông lỏng tay.
“Tú Tú, mau tới đây!” Tiểu Lộ chạy lên hai bước kéo Hàn Tú Tú ra sau mình.
Thấy em gái không sao, Hàn Cẩm mới buông ná trong tay xuống.
“Ai da mắt của tôi! Mắt của tôi!” Hoàng tiểu thúc kêu rên không ngừng, mở mắt ra nhìn liền nổi giận: “Đám nhãi ranh chúng mày, muốn giết người à! Cha mẹ chúng mày dạy dỗ chúng mày thế nào, còn nhỏ đã nuôi thành một kẻ giết người!”
Tiểu Lộ một chút cũng không sợ: “Ông quản cha mẹ tôi dạy dỗ như thế nào làm gì, mấy người ban ngày ban mặt dám bắt em gái tôi đi, giờ tôi đi gọi người bắt mấy người lại!”
Hoàng tiểu thúc không ngờ đứa bé này còn dám tranh luận, tức khắc càng giận hơn, vừa muốn nói lại bị Hoàng tiểu cô kéo kéo quần áo, cô ta cười cười giải thích: “Các cháu hiểu lầm rồi, bọn cô không phải người xấu, bọn cô là cô chú của Chiêu Đệ… của Hàn Tú Tú, hôm nay đến đây thăm con bé, không tin các cháu hỏi thử xem.”
Tiểu Lộ nhìn Hàn Tú Tú, Hàn Tú Tú lại cúi đầu nắm chặt lấy ống tay áo anh trai, cơ thể không ngừng run rẩy.
Thật ra mấy năm nay có Liễu Tố Tố cẩn thận dẫn dắt, Hàn Tú Tú đã không còn sợ hãi như lúc đầu.
Trước kia nó nói chuyện không dám lớn tiếng, cũng không dám đến gần người khác giới, nhưng nó dần dần trở nên hoạt bát năng động, có cha nương yêu thương, có anh trai em trai chăm sóc, còn có các bạn nguyện ý chơi chung.
Ủy khuất và nhục nhã những ngày còn ở quê dần dần phai nhạt, Hàn Tú Tú trở thành một cô bé bình thường có thể vui vẻ mà sống, không cần nơm nớp lo sợ về tình cảnh của mình.
Nhưng khi mấy người này xuất hiện, những thống khổ thật vất vả mới quên được lại lần nữa quay về, Hàn Tú Tú đầu cũng không nâng lên nổi, chỉ có thể dùng sức túm chặt góc áo Tiểu Lộ.
Sợ quá.
Nó sợ những người này đưa nó về, về lại những ngày còn ở quê.
Nương, con sợ quá.
Hàn Tú Tú hít hít cái mũi, cố gắng ép mình nói chuyện: “Không...!không phải...!em không có người nhà như vậy.”
Hoàng tiểu thúc muốn nổi điên, Hoàng tiểu cô lại kéo hắn lần nữa: “Tú Tú sống sung sướng quen rồi nên không nhận họ hàng nghèo khổ đúng không?”
Cô ta hiển nhiên thông minh hơn Hoàng tiểu thúc, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Nếu không thì như vậy đi, chúng ta đến chính ủy nhé, ông ấy có thể chứng minh chúng ta là họ hàng của Hàn Tú Tú.”
Khi cha ruột của Hàn Tú Tú qua đời, người thân đến nhận hành lý chính là Hoàng tiểu cô, chính ủy chắc vẫn còn nhớ rõ.
Ngoài sân gây ra động tĩnh không nhỏ, lúc này đã hấp dẫn mọi người tới, lúc đầu thấy thái độ đám Hoàng tiểu thúc không tốt còn định chỉ trích, ai ngờ lại nghe được kiến nghị đến chỗ chính ủy của bọn họ.
“Tôi thấy như vậy được đấy, đến chỗ chính ủy trước đã, nếu thật sự là họ hàng thì ngồi xuống nói chuyện với nhau, mọi người cũng không nên động một tí là hung dữ.”
Mọi người xung quanh đều cảm thấy ý kiến này không tồi, nhưng Hàn Tú Tú lại không chịu, nó sốt ruột nhìn Tiểu Lộ, lại nhìn Hàn Cẩm: “Không được, không thể đi, không thể đi!”
Tiểu Lộ rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, không rõ vì sao em gái lại kháng cự như vậy, hôm nay cha nương đều không ở nhà, đi tìm ông chính ủy là cách tốt nhất, ông ấy nhất định sẽ giúp bọn nó.
Hàn Tú Tú vẫn không chịu nói, chỉ kiên quyết lắc lắc đầu, “Đi tìm nương được không, đi tìm nương…”
Hàn Trình nghe xong liền gật gật đầu: “Được, vậy em đi tìm nương.”
Sức khỏe dì hai không tốt lắm, lại thêm thời tiết lạnh vào thời điểm ăn tết, thường xuyên qua lại như thế dẫn đến việc dì hai bị bệnh, sáng hôm nay Liễu Tố Tố dẫn mấy đứa nhỏ đi báo danh xong, thừa dịp buổi chiều có thời gian liền đến bệnh viện.
Hàn Trình nói xong liền muốn chạy về hướng bệnh viện, nhưng Hoàng tiểu cô nào để yên, cô ta duỗi tay muốn ngăn nó lại.
Lúc tay sắp chạm vào Hàn Trình, đột nhiên bên ngoài tường truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Các người đang làm gì!”
Hàn Tú Tú đứng sau Tiểu Lộ vội ngẩng đầu lên, ban đầu nó tưởng là nương đã về, nhìn lên mới biết hoá ra là cha.
Nhưng mà cha… cha sẽ giúp nó sao?
Hoàng tiểu thúc mới nãy còn kiêu ngạo không thôi, vừa thấy Hàn Liệt mồ hôi sau lưng liền túa ra, qua bao nhiêu năm như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ bộ dáng Hàn Liệt lúc đến đón Hàn Tú Tú đi có bao nhiêu dọa người.
Không chỉ hắn, ngay cả Hoàng tiểu cô vẫn luôn giả vờ khí định thần nhàn cũng bắt đầu run run môi.
Lúc đến cô ta minh tư khổ tưởng nghĩ nên thực hiện kế hoạch thế nào mới tốt, sau khi phát hiện cha mẹ Hàn Tú Tú đều không ở, trong lòng cô ta còn vui vẻ không thôi.
Không ở nhà càng tốt, không ở bọn họ mới tiện giải quyết.
Kết quả, không ngờ là Hàn Liệt vẫn trở lại.
Hàn Liệt là nghe được tin tức mới về.
Hôm nay trường học khai giảng, Đại Cường phải tới buổi chiều mới báo danh cho nên Lữ Linh Chi không ở nhà.
Nhưng Trần Nam còn ở, cô ấy thấy đám người Hoàng tiểu thúc tới cửa gây chuyện, ngay lập tức sai Hình Tiểu Quân đi gọi Hàn Liệt về, còn mình thì đi xem tình hình, nếu có gì không đúng sẽ xông vào hỗ trợ.
Hiện tại thấy Hàn Liệt đã về, Trần Nam mới nhẹ nhàng thở phào.
Hàn Liệt nhíu mày, từng bước từng bước đi tới, rõ ràng chưa hề nói câu nào nhưng lại mang theo khí thế bức người, đám Hoàng tiểu cô không tự chủ được lui lui về sau.
Hàn Liệt đi đến trước mặt bọn nhỏ, không nói gì mà chỉ đứng yên.
Dáng người anh vừa cao vừa thẳng, đứng như vậy bất giác làm mấy đứa nhỏ cảm thấy an tâm.
Hàn Tú Tú nhìn vào mắt cha, tay túm chặt lấy góc áo Tiểu Lộ dần dần nới lỏng.
“Đoàn trưởng Hàn, chúng tôi tới đây là để thăm Tú Tú, lâu rồi không gặp, chúng tôi quan tâm con bé cũng không quá đâu nhỉ.” Hoàng tiểu cô cười nói.
Hàn Liệt chưa trả lời, Hàn Trình đã vội nói: “Không phải đâu! Cha, bọn họ không phải tới thăm chị, vừa nãy bọn họ bắt lấy cánh tay, chị như vầy nè, còn mắng chị nữa! Bọn họ là người xấu!”
Hàn Tiền cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, con cũng nhìn thấy rõ ràng”
Tiểu Lộ kể lại chuyện vừa phát sinh.
Thật ra không chỉ riêng Hàn Tú Tú, trong nhà không có người lớn, đột nhiên có mấy kẻ hung thần ác sát tới gây chuyện, bọn nó cũng thấy hơi sợ hãi, nương đã từng nói, vào những lúc thế này nhất định phải thật bình tĩnh, cho nên bọn nó cũng không dám biểu hiện ra ngoài, thấy cha về mới kể lại mọi chuyện.
Mấy đứa nó nói một hồi liền chọc thủng lời nói dối của Hoàng tiểu cô.
Mặt cô ta trầm xuống, trong lòng mắng một câu thật là một đám ranh con đáng chết, ngoài mặt lại cười làm lành: “Đoàn trưởng Hàn, anh đừng nghe bọn nhỏ nói bừa, chúng tôi sốt ruột quá, lâu ngày không gặp Tú Tú nên mới vậy…”
Hàn Liệt nhìn cô ta, không vòng vo mà hỏi thẳng: “Nói đi, tới đây làm gì?”
Hoàng tiểu cô còn định lý luận, Hàn Liệt lại nói: “Nếu còn nói mấy lời vô nghĩa như đến thăm con bé, giờ mấy người gặp được rồi đấy, có thể cút được rồi.”
Hoàng tiểu cô bị chặn họng hai lần, mặt cũng trướng thành màu gan heo.
Hoàng tiểu thúc nhịn không nổi cắn răng: “Đoàn trưởng Hàn, anh nói chuyện đừng có quá đáng, tốt xấu gì chúng tôi cũng là người thân của Hàn Tú Tú, đến thăm con bé thì có làm sao!”
Hoàng tiểu thúc đột ngột nói lớn tiếng như để tăng thêm can đảm cho bản thân, nếu chỉ có ba người bọn hắn đứng với Hàn Liệt, có đánh chết hắn cũng không dám lớn tiếng phản bác.
Nhưng lúc này bên ngoài vây quanh một đống người, hắn bèn “cáo mượn oai hùm” một phen, có lẽ Hàn Liệt sẽ không dám trước mặt nhiều người mà động thủ đâu ha.
Hàn Liệt đúng là sẽ không động thủ, anh chỉ là cười lạnh một tiếng: “Đều là hồ ly ngàn năm, không cần phải vòng vo làm gì, sau khi đồng chí Hoàng qua đời, mấy người có thái độ gì, có cần tôi phải nhắc lại cho nhớ không?”
Nói xong, anh giương mắt nhìn người đang cách đó không xa: “Hình Tiểu Quân.”
Hình Tiểu Quân vội chen vào.
Thời điểm Trần Nam bảo hắn đi báo tin, hắn cũng định đi theo Hàn Liệt về nhà.
Người đi đón Hàn Tú Tú ngày ấy chỉ có một mình Hàn Liệt, nhưng Hình Tiểu Quân và Trần Nam đã từng giúp anh chăm sóc hai đứa nhỏ một thời gian, lần này đám người Hoàng tiểu cô đến đây rõ ràng là có ý đồ xấu, phỏng chừng là muốn nương theo quan hệ họ hàng với Hàn Tú Tú mà làm chút chuyện xấu.
Nếu hắn đi, ít nhất còn có thể cung cấp chứng cứ chứng minh Hàn Tú Tú ở quê phải sống khổ thế nào.
Nhưng Hàn Liệt lại gọi lại hắn: “Cậu đi tìm Triệu chính ủy trước đi, nói với ông ấy tôi muốn lấy tập hồ sơ kia, ông ấy sẽ đưa.”
Hình Tiểu Quân gật gật đầu, không hỏi nhiều liền đi ngay, hắn sợ thời gian không kịp còn ra sức chạy, lúc này vẫn đang thở dốc: “Anh Hàn, chính là cái này.”
Hàn Liệt mở túi hồ sơ ra, từ bên trong rút ra một phần tư liệu: “Đây là báo cáo kiểm tra vết thương, sau khi tôi nhận nuôi Tú Tú đã lên bệnh viện huyện thành làm kiểm tra, ngày, địa điểm và tên bệnh viện đều viết rõ ràng, giấy trắng mực đen, Tiểu Quân, đọc cho mọi người nghe một chút.”
Hình Tiểu Quân lập tức đọc tờ giấy, giọng hắn lớn, có thể bảo đảm mỗi người đều nghe rõ ràng: “Giấy chẩn bệnh, người kiểm tra: Hoàng Chiêu Đệ…”
Ai cũng biết, trước khi cha mất, Hàn Tú Tú chưa từng đến quân khu, sau này bộ đội bắt đầu coi trọng con liệt sĩ nên mới biết được tình cảnh của nó.
Tuy Hàn Tú Tú không có người mẹ biến thái như của Hàn Cẩm, nhưng nơi nó sống lại tràn ngập ác ý.
Chỉ vì là con gái, họ hàng thân thích căn bản không xem nó là trẻ con, chuyện gì cũng bắt nó làm, một cô bé chưa đến 5 tuổi thiếu dinh dưỡng trầm trọng trong thời gian dài, lại thêm mệt nhọc quá độ, thân thể khắp nơi đều là vết thương.
Hàn Liệt là người thô lỗ, nhưng không phải kẻ ngốc.
Tình huống của Hàn Tú Tú lúc ấy rất nghiêm trọng, anh không có bao nhiêu thời gian để dây dưa cùng đám người nhà họ Hoàng, sớm đưa nó trở về điều trị sức khỏe mới là chuyện đứng đắn, kéo dài càng lâu ảnh hưởng càng lớn.
Cho nên mặt ngoài Hàn Liệt không nói gì, chỉ cùng đám người nhà bọn họ đến chỗ bí thư thôn làm thủ tục.
Chờ vừa rời khỏi, anh liền dẫn Tú Tú đến bệnh viện, tìm đến bác sĩ kiểm tra toàn diện.
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, một hàng lại một hàng cho thấy những gì Hàn Tú Tú đã phải trải qua.
Theo từng câu từng chữ Hình Tiểu Quân đọc ra, sắc mặt đám người Hoàng tiểu cô ngày càng trắng, mà những người xung quanh vừa rồi còn cảm thấy thái độ của Hàn Liệt quá mức lạnh lùng, cuối cùng cũng hiểu là có chuyện gì:
“Thế cũng quá đáng quá rồi đó, lúc Tú Tú được Hàn Liệt đón về mới bao lớn, mới 4 tuổi đi?”
“Này là xem con bé là gia súc mà sai bảo à.”
“Còn dám nói là mình nhớ con bé? Tôi thấy có khi là trong nhà khó khăn quá, nương cớ này tới tống tiền đây mà!”
Lời bàn tán ngày một lớn, nói đến mức ba người Hoàng tiểu cô sắp không nhịn nổi.
Hàn Liệt lạnh lùng nhìn bọn họ: “Rốt cuộc là tới làm gì, còn không nói?”
Hiện tại thể diện đều đã bị xé rách, cũng không cần phải giả vờ nữa, Hoàng tiểu thúc nói thẳng: “Ở nhà sống không nổi nữa, chúng tôi đều sắp chết đói rồi, sau khi anh trai tôi chết không phải là có tiền an ủi sao, anh đưa một nửa cho chúng tôi đi!”
Không sai, bọn họ đến là vì tiền an ủi.
Bọn họ sợ Hàn Liệt, nhưng hiện tại đến mạng cũng sắp không còn, nào lo lắng chuyện khác?
“Thứ cho tôi nhắc nhở các người, lúc tôi đón Tú Tú đi cũng chỉ cầm đi một nửa tiền an ủi.
Một nửa còn lại đã bị các người cầm rồi, nếu muốn quỵt nợ thì chỗ tôi còn có giấy xác nhận của trưởng thôn.” Hàn Liệt nói.
Hoàng tiểu thúc tức giận nghiến răng ken két, tên Hàn Liệt này đúng là đa tâm, cái gì cũng lưu tại!
Hoàng tiểu cô thở dài, nhất thời giọng cũng nghẹn ngào: “Tôi vốn không muốn nói, nhưng mà bây giờ không nói không được.
Tú Tú, bà nội cháu bị bệnh rồi, tình hình không tốt lắm, bác sĩ nói khả năng không sống được mấy ngày nữa, lần này cô chú tới muốn lấy tiền an ủi chính là để khám bệnh cho bà ấy, bằng không cô chú cũng không muốn tới đâu!”
Hàn Tú Tú nghe vậy liền nhích lại gần Hàn Liệt.
Hàn Liệt nhíu mày: “Bị bệnh? Giấy khám đâu?”
Hoàng tiểu cô thật sự lấy ra được một tờ giấy khám bệnh từ trong hành lý đưa cho Hàn Liệt.
Hàn Liệt nhìn xong cũng không nói gì.
Hoàng tiểu cô cho rằng anh đã tin, tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng không lấy nhiều lắm đâu, nếu không thì coi như là cho chúng tôi vay đi, sau này sẽ trả lại.”
Hàn Tiền bên cạnh lập tức nóng nảy.
Có lẽ là trời sinh mẫn cảm với tiền, từ lúc Hàn Tiền còn nhỏ đã thường nghe được người trong thôn nói có người vay tiền không trả.
Hiện tại nó đã lớn, biết không phải tất cả mọi người đều thích quỵt tiền, nhưng vừa nhìn mấy người Hoàng tiểu cô, cộng thêm thái độ của bọn họ đối với chị Tú Tú, chắc chắn là sẽ không trả tiền đầu!
Hàn Tiền sốt ruột gọi “Cha”, sợ Hàn Liệt mang tiền cho bọn họ mượn.
Hàn Liệt lại nói: “Cô nói bà nội Tú Tú bị bệnh, sao lại lấy giấy khám bệnh của bác sĩ trong thôn để chứng minh? Nếu thực sự nghiêm trọng như cô nói, sao không lên bệnh viện huyện thành khám?”
Hoàng tiểu cô sửng sốt: “Tôi… Tôi cũng muốn lắm chứ, không phải là vì không có tiền sao!”
“Được thôi, nhưng tôi phải nhắc nhở cô, lúc Tú Tú đi tôi đã để lại số điện thoại cho bí thư chi bộ thôn, hiện tại chỉ cần gọi điện thoại hỏi ông ấy là biết có chuyện gì xảy ra, nếu các người nói dối...”
Lời này nói ra, đám Hoàng tiểu cô liền choáng váng.
Bọn họ chính là vì sợ Hàn Liệt không tin nên mới cố ý nhờ bác sĩ trong thôn ngụy tạo một tờ giấy khám bệnh, trăm triệu không ngờ Hàn Liệt lại còn để lại số điện thoại cho bí thư chi bộ thôn!
Hàn Liệt là ai? Đoàn trưởng trong quân đội, phàm là bí thư thôn không muốn gây chuyện, tuyệt đối sẽ ăn ngay nói thật!
Đám Hoàng tiểu cô vốn còn bình tĩnh, lúc này sau lưng cũng ra một thân mồ hôi lạnh, cô ta chột dạ lấy cớ: “Không không không, anh đừng gọi, bà nội Tú Tú tiếc tiền, lại sợ tết nhất sinh bệnh không may mắn nên không nói cho nhiều người biết mình bị bệnh đâu, bí thư thôn nhất định là không biết...!Nếu thật sự không muốn đưa tiền thì thôi, vậy để Tú Tú trở về thăm bà nội nó được không? Tôi biết là chúng tôi đối xử với Tú Tú không tốt, nhưng hiện tại chúng tôi đều đã biết sai rồi, vả lại thân thể bà nội con bé một ngày càng kém, cũng không biết có thể sống bao lâu nữa!”
Mặc kệ là lúc nào chữ hiếu đều đứng đầu, giờ cả nhà người ta ngàn dặm xa xôi đi tìm tới, đến tiền cũng không cần, chỉ muốn cháu gái trở về thăm một lần, có mấy người nghe xong, trong lòng liền chần chờ mở miệng khuyên nhủ:
“Đoàn trưởng Hàn, hay là anh cho Tú Tú về một chuyến đi, đi một hai ngày là có thể trở lại rồi.”
Hàn Tú Tú đang an tĩnh lại bắt đầu sợ hãi vì câu này.
“Cha, con không về đâu, con không muốn về!”
Hàn Tú Tú siết chặt tay mình, sợ Hàn Liệt sẽ đồng ý.
Bọn họ muốn nó trở về không phải vì thăm bà nội, tuyệt đối không phải, bọn họ muốn bán nó đi! Lúc trước chính là như vậy, nếu không phải cha tới kịp, nó đã sớm bị bán cho người khác làm con dâu nuôi từ bé rồi!
Nó không về, tuyệt đối không về!
“Cái đứa nhỏ này, cô đã nói là chuyện trước kia cô chú sai rồi mà, hiện tại bà nội cháu thật sự chỉ muốn gặp cháu một chút thôi.
Dù trước đây mọi người đối xử tệ với cháu, nhưng cũng là một miếng cơm một ngụm nước nuôi cháu lớn đúng không? Đó là bà nội ruột của cháu đấy, bà mà biết cháu như vậy, dù chết cũng không thể nhắm mắt!”
Hoàng tiểu cô hạ quyết tâm, phải thừa dịp mọi người ở đây tạo áp lực lên Hàn Liệt và Hàn Tú Tú, ép con bé kia trở về.
Đây là nguyên nhân vì sao cô ta không sợ gặp chính ủy, trước mặt chính ủy cô ta cũng sẽ nói những lời này.
Bách thiện hiếu vi tiên (cái gốc của sự thiện lương nằm ở chữ hiếu), nếu Hàn Tú Tú và Hàn Liệt đều bạc tình bạc nghĩa, một chút hiếu đạo cũng không muốn lấy ra, thì đừng trách sao thanh danh lại bị ảnh hưởng.
Hơn nữa cô ta cũng biết Hàn Tú Tú có tính cách gì, yếu đuối lại dễ bắt nạt, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc nhè, nếu muốn ép nó trở về cũng không khó lắm.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Hàn Tú Tú vẫn luôn tránh sau lưng Tiểu Lộ đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
“Tôi không về! Tôi tuyệt đối không quay về, các người căn bản không phải muốn tôi về thăm bà, các người muốn bán tôi đi!”
Giọng Hàn Tú Tú nghẹn ngào, lại không hề chỉ biết sợ hãi như trước kia, nương đã nói, nhất định phải nói ra suy nghĩ của mình, bây giờ nương không ở đây, nó phải tự bảo vệ chính mình thôi.
“Trước kia các người muốn bán tôi vào núi sâu cho người ta làm con dâu nuôi từ bé, hiện tại thấy cha tôi không muốn cho vay tiền liền muốn bán tôi đổi tiền, tôi tuyệt đối không quay về!”
Mặt Hoàng tiểu cô xám ngoét.
Bọn họ đúng là có chủ ý này, cả nhà sắp chống không nổi, bất luận là làm gì cũng phải kiếm ít tiền về, hoặc là vay cũng được, tất nhiên vay bọn họ sẽ không trả, nếu không cho mượn thì tìm lấy cớ dẫn Hàn Tú Tú về.
Nhưng trong lòng nghĩ như vậy là một chuyện, lúc này bị Hàn Tú Tú vạch trần trước mặt nhiều người lại là một chuyện khác, đây là quân khu, cô ta không dám gánh tội danh này:
“Tú Tú không muốn về thì thôi, đừng lấy cớ nhiều như vậy, cô chú có tệ bạc với cháu cũng không đến mức đem cháu đi bán đâu, còn nhỏ mà sao lại học tính xấu lừa người rồi? Cũng đúng thôi, dù sao hiện tại cháu cũng sống rất hạnh phúc, không cần bà con nghèo cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà bà nội cháu, bà ấy… Aizz!”
Đám người Hoàng tiểu cô sở dĩ dám làm như thế là bởi vì bọn họ có đủ chỗ dựa.
Đúng vậy, ngay từ đầu bọn họ đúng là có ý muốn bán Hàn Tú Tú làm con dâu nuôi từ bé cho người ta, nếu không phải Hàn Liệt tới đúng lúc, Hàn Tú Tú đã sớm bị bán vào khe suối rồi.
Nhưng Hàn Liệt không chứng cứ.
Bọn họ còn chưa kịp tiễn Hàn Tú Tú đi thì Hàn Liệt đã tới rồi, cho nên Hàn Liệt cũng chỉ là nghe lời nói từ một phía của Hàn Tú Tú mà thôi, căn bản không có chứng cứ chứng minh bọn họ làm như vậy.
Hiện tại Hàn Tú Tú cũng chỉ là một đứa trẻ con, nói ra ai sẽ tin?
Hàn Tú Tú không ngờ mấy người Hoàng tiểu cô lại có thể chống chế như vậy, mặt nó lập tức đỏ bừng, muốn giải thích là mình nói thật, không hề gạt người!
Nhưng nó thật sự không có chứng cứ, sẽ không có ai tin lời nó nói.
Hàn Tú Tú vừa gấp vừa tức, hai mắt đỏ bừng nhìn Hàn Liệt: “Cha, cha tin tưởng con đúng không ạ? Cha sẽ không để con đi đúng không, con thật sự không lừa cha mà.” Hàn Tú Tú nài nỉ, nó thật sự rất sợ hãi, sợ cha tin lời bọn họ.
Lúc mới được nhận nuôi, nó đã nói với cha chuyện này, nhưng lúc ấy cha không nói gì, chỉ bảo nó đừng sợ, về sau sẽ không còn như vậy nữa.
Nó sợ cha không tin mình, trước kia cha chỉ là đang an ủi nó mà thôi.
Hàn Liệt đi tới, gỡ những ngón tay đang cuộn chặt của Hàn Tú Tú ra, chậm rãi nắm lấy tay nó.
Hàn Tú Tú bỗng có chút khẩn trương, tuy hiện tại nó không còn sợ cha nữa, nhưng giữa hai người cũng chỉ nói chuyện rất bình thường, nó luôn không dám nắm cha tay.
Nó vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng lúc này được cha nắm tay, Hàn Tú Tú chỉ cảm thấy đôi tay kia thật lớn, thật ấm áp.
Hàn Liệt sờ sờ đầu con gái: “Cha tin con, chuyện này để cha xử lý nhé?”
Hàn Tú Tú mím môi, gật gật đầu.
Thấy con gái không còn sốt ruột siết tay mình, Hàn Liệt mới buông tay ra, nhìn về phía Hoàng tiểu cô: “Ý của cô là, các người chưa từng có ý định bán Tú Tú cho bọn buôn người?”
Ánh mắt anh kiên định, nhìn qua có chút dọa người, Hoàng tiểu cô ổn định tâm thần: “Không có, đoàn trưởng Hàn, anh đừng nghe trẻ con nói bừa, chúng tôi tuy là người nhà quê nhưng cũng cần thanh danh chứ… Áaa! Mấy người làm gì đó! Buông tôi ra! Mau buông ra!!”
Hoàng tiểu cô còn muốn tiếp tục châm ngòi, đột nhiên có mấy người mặc chế phục xông tới áp chế ba người cô ta.
“Làm gì vậy! Các người đừng tưởng mình là quân nhân thì ghê gớm, đây là phạm pháp…” Hoàng tiểu thúc vốn còn vô cùng kiêu ngạo kêu gào, nhưng khi nhìn thấy Hàn Liệt lấy ra tới một phần văn kiện liền choáng váng.
“Xem ra mấy người cũng biết cái gì là phạm pháp? Vậy thì thứ này hẳn là cũng không cần tôi giải thích đúng không?” Hàn Liệt vừa nói vừa lấy văn kiện từ túi hồ sơ ra.
Trước khi đưa Hàn Tú Tú đi bệnh viện kiểm tra, Hàn Liệt đã đi một chuyến đến Cục Công An huyện thành.
Công an nhìn thấy đồng chí quân nhân mặc chế phục còn rất sửng sốt, cho rằng anh có công vụ mới đến lại đây.
Nhưng Hàn Liệt chỉ nói một câu: “Tôi tới báo án, có liên quan đến việc buôn người.”
Đúng vậy, việc đám người Hoàng tiểu thúc muốn bán Hàn Tú Tú cho người khác làm con dâu nuôi từ bé, Hàn Liệt không có chứng cứ, nhưng sau khi nghe Hàn Tú Tú kể anh liền đoán chuyện này không đơn giản.
Chỉ là những việc thế này anh không thể tự điều tra, chỉ có thể tìm một cơ hội mau chóng đến Cục Công An báo án.
Dù hiện tại cách phong kiến chẳng bao lâu, nhưng buôn người là tội lớn, sau khi Hàn Liệt báo án, người bên Cục Công An rất coi trọng, cùng ngày liền phái người đi điều tra.
Còn về kết quả…
“Hoá ra là mày! Hoá ra là mày làm!” Hoàng tiểu thúc choáng váng kêu gào.
Sau khi hắn nghe nói có người muốn mua con dâu nuôi từ bé, liền đánh chủ ý lên Hàn Tú Tú, còn đi tìm một lão già cùng thôn nhờ vả, lão ta có chút "quan hệ", nghe nói chỉ người cho lão, chuyện kế tiếp không cần phải lo, chỉ cần chờ lấy tiền là được.
Nhưng bởi vì Hàn Liệt đột nhiên đến dẫn Hàn Tú Tú đi, mối mua bán này bị phá sản.
Lúc ấy Hoàng tiểu thúc còn sợ lão già kia đến tìm mình gây sự, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được người đến.
Sau này hắn mới nghe tin, "quan hệ" sau lưng lão già kia, không hiểu sao lại bị công an tóm được!
Lúc ấy đám người Hoàng tiểu thúc còn thầm may mắn vì giao dịch không thành công, bằng không bọn họ cũng tiêu đời.
Bọn họ vẫn luôn tưởng những người này làm việc không cẩn thận nên mới bị bắt, ai ngờ hết thảy đều là do Hàn Liệt làm!
Hàn Tú Tú cũng kinh ngạc không thôi, không thể tin được, trong lúc nó không biết, cha đã chuẩn bị rất nhiều chuyện.
“Là tôi.” Hàn Liệt cười, nhưng tươi cười trong mắt đám Hoàng tiểu thúc lại khủng bố không khác gì ma quỷ!
“Trước đó công an điều tra không bắt mấy người lại là vì cho rằng mấy người vô tội, nhưng hiện tại lại dám tính toán bán người, nói mấy người không liên quan gì đến bọn buôn người, ai tin đây? Ít nhất vẫn có tội bao che chứa chấp.”
Cho nên vừa rồi anh mới không nói gì, bởi vì anh bảo Hình Tiểu Quân đi gọi người bắt ba người Hoàng tiểu thúc đi.
“Không phải! Chúng tôi không có! Chúng tôi thật sự không có mà!”
“Có hay không, đến chỗ công an mà nói.” Hàn Liệt hất hất cằm, bảo Hình Tiểu Quân áp giải bọn họ đi.
Thâm sơn cùng cốc rất dễ phát sinh hành vi lừa bán người, công an không bắt được là vì tội phạm ẩn nấp kĩ, nhưng một khi có chút manh mối, tìm hiểu nguồn gốc, họ có thể tra ra cả một đường dây.
Chuyện này có tính chất nghiêm trọng, Hàn Liệt tất nhiên cũng phải đi, anh quay đầu lại nói: “Các con trông Tú Tú nhé, cha đi một chút rồi về.”
Mấy đứa nhỏ gật gật đầu, mắt nhìn Hàn Liệt tràn đầy ngôi sao, trong lòng cực kì sùng bái.
Cha thật là uy phong! Chỉ nói mấy câu liền chế phục được mấy người kia, không chỉ bảo vệ được Tú Tú, mà một phân tiền cũng không có bị cướp mất!
(Câu cuối cùng đương nhiên là của Hàn Tiền.)
Lần này không giống trước kia, lúc trước bọn nó tuy cũng bội phục cha, nhưng đó mới chỉ là bội phục bên ngoài, cảm thấy cha rất lợi hại, không chỉ là đoàn trưởng, ở bộ đội cũng lợi hại số một số hai, các bạn học đều hâm mộ bọn nó có người cha lợi hại như vậy.
Nhưng mà hiện tại ngoài bội phục, còn có kính nể từ sâu trong nội tâm, tới hôm nay bọn nó mới biết được, cha không chỉ mạnh bên ngoài, mà còn có đặc biệt thông minh! Từ mấy năm trước cha đã chuẩn bị xong hết rồi!
Hàn Liệt không biết mấy đứa nhỏ vì sao lại đột nhiên dùng biểu tình kì quái nhìn mình, nhưng hiện tại không phải là lúc tìm tòi nghiên cứu, dặn dò xong anh liền chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa quay người lại đã bị ôm lấy.
Hàn Liệt cứ tưởng là Hàn Trình làm nũng, quay đầu nhìn lại, thế mà lại là Hàn Tú Tú.
“Cha, cảm ơn cha.” Nó nghiêm túc nói, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích cùng ỷ lại, không còn xa cách như trước kia.
Hàn Liệt sửng sốt, ngay sau cũng mỉm cười.
“Ngoan, không sao đâu.”
Hàn Liệt vừa định đi tiếp thì lại nghe thấy tiếng Liễu Tố Tố: “Cô ở đây làm gì?”
Liễu Tố Tố lúc này vừa vặn cùng dì hai từ bệnh viện trở về, còn chưa về đến nhà đã thấy ngoài sân nhà mình tụ tập một đống người, mà ở chỗ ngoặt cô bỗng thấy Lê Ngọc Quế đang lén lút không biết là đang làm g
Vừa nhìn là biết không bình thường.
Lê Ngọc Quế vốn định chờ đám Hoàng tiểu thúc gây chuyện để xem kịch vui, nhưng đột nhiên lại nghe đến lừa bán gì đó, cô ta hoảng sợ kìm nén nội tâm nghi hoặc, định vểnh tai lên nghe cho rõ.
Sau đó khi thấy Hàn Liệt rút giấy báo án từ trong túi hồ sơ ra, cô ta liền kinh hoàng.
Chuyện gì thế này? Đời trước sao cô ta lại không biết có sự kiện này? Hàn Liệt chưa từng nói chuyện này cho cô ta biết!
Lê Ngọc Quế đang bực bội, cũng là vì không muốn Liễu Tố Tố vui vẻ nên mới dẫn đám Hoàng tiểu thúc vào quân khu, nhưng cô ta không phải kẻ ngốc, nếu đám hoàng tiểu thúc tới quấy rối giống như đời trước thì không sao, cả nhà Liễu Tố Tố sứt đầu mẻ trán, đốm lửa này cũng thiêu không cháy đến chỗ cô ta.
Nhưng nếu bọn họ thật sự có liên quan đến bọn buôn người, cô ta cũng toi đời!
Không chỉ cô ta, còn có cả Bao Phi Tường, hắn còn là quân nhân đấy!
Lê Ngọc Quế vốn muốn xem kịch vui nháy mắt liền choáng váng, tim đập thình thịch như bay, sau lưng mồ hôi lạnh túa ra như tắm, hai chân cũng mềm nhũn..