Bạn học nữ bĩu môi: "Bẩn như vậy mà bảo dùng xà bông?Em cho người ta nhìn xem, tay này có thể đi vào trường sao?”Lúc này chính là lúc mọi người tiến vào cửa trường, các bạn học đều có mặt ở đó, tất cả mọi người tò mò vây xem.
Bây giờ nghe bạn học nữ kia nói như vậy, tất cả đều nhìn về phía Ô Đào.
Vừa nhìn, mọi người liền giật nảy mình.
Tay của Ô Đào rất không giống với mọi người, ngón tay nứt nẻ, đầu ngón tay còn có vết rách, ẩn ẩn lộ ra máu đỏ bên trong.
Giữa mùa đông, kỳ thật tay của mấy đứa trẻ con khác cũng có vết nứt nẻ, nhưng mà không có nghiêm trọng như cô bé, vết nứt còn biến thành màu đen, nhìn thấy mà giật cả mình.
Bị nhiều người như vậy vây xem, Ô Đào cảm thấy tay mình nhói nhói, nhưng mà cô bé vẫn nghiêm túc nói: "Tay của em bị nứt, nhưng mà thật sự là không bẩn, những nơi đó em đều nghiêm túc dùng xà phòng để rửa, còn tay của em thì lúc nào cũng có màu như vậy.
”Lúc nói đến chỗ "lúc nào cũng có màu như vậy ", Ô Đào lại nhớ tới trước kia, trong ấn tượng của cô bé, tay của cô bé cũng từng trắng nõn sạch sẽ, chỉ là ngày nào cũng phải nhặt lõi than, dùng tay đi vê tro bếp nóng hổi, nhìn thấy lõi than đen là vui như được mùa, cứ như vậy một ngày lại một ngày, dù có rửa thế nào thì tay cũng chỉ có thể như vậy.
Tuy cô bé đã giải thích, nhưng mà mọi người hiển nhiên vẫn không tin, đều hiếu kỳ mà nhìn chằm chằm vào tay của cô bé.
Bạn học nữ nhíu mày, quan sát tỉ mỉ tay Ô Đào, do dự có nên trừ điểm cô bé hay không, lúc này, liền nghe thấy một giọng nói: "Cho cậu cái khăn tay nè.
"Ô Đào nghe thấy giọng nói ngọt ngào, bèn nhìn sang, vừa nhìn liền ngây người, lại là Vương Á Tương.
Vương Á Tương lấy ra một cái khăn tay, trực tiếp nhét vào trong tay Ô Đào, ấm giọng nói: "Cậu lau đi, lau xong sẽ sạch sẽ.
”Ô Đào hơi mờ mịt nhìn Vương Á Tương, cô bé không biết mình có nên nhận lấy hay không, cô bé biết đây là ý tốt của Vương Á Tương, nhưng tay cô bé không bẩn, thực sự không bẩn.
Đây đều là vết nứt, dù có rửa thế nào cũng không khô được!Lúc này, Mạnh Sĩ Huyên lại đột nhiên xuất hiện: "Các cậu thật sự là thiếu hiểu biết, tay của cậu ấy bị nứt, nếu đã nứt thì sẽ cứ như vậy, không tin các cậu hỏi bác sĩ đi.
Khi nào vết nứt khỏi hẳn thì chắc chắn sẽ ổn thôi.
”Nói xong, bèn dựt lại cái khăn tay kia, trực tiếp trả lại cho Vương Á Tương: "Ý tốt xin nhận, nhưng mà cậu cứ tự giữ đi! Người ta căn bản không cần lau, không bẩn, lau cái gì mà lau!”Sau đó bèn kéo Ô Đào đi vào trong.
Bạn học nữ thấy vậy, vội kêu lên: "Này, có ý gì thế, còn chưa đăng ký đâu, chạy cái gì mà chạy?”Mạnh Sĩ Huyên không để ý đến cô bé ta, trực tiếp nói với bên cạnh nam sinh: "Đây là bạn học mới tới, bạn ấy chỉ bị nứt tay thôi.
Các người là đội thiếu niên tiền phong thì đừng có mà khi dễ người như vậy!”Bạn học nữ giơ chân định đuổi theo, nam sinh kia liền ngăn cô bé ta lại: "Được rồi, đây là lớp chúng tôi.
”Vừa đi về phòng học, Mạnh Sĩ Huyên vừa giới thiệu cho Ô Đào biết: "Bọn nó cũng là đội thiếu niên tiền phong, cái đứa con gái kia tên là Nhiếp Chính Phương, là uỷ viên vệ sinh, nam sinh kia chính là lớp trưởng lớp chúng ta, cũng thuộc đội thiếu niên tiền phong.
Nhiếp Chính Phương cậy mạnh ức hiếp cậu, cậu ta là lớp trưởng lớp chúng ta, lại còn để cho cậu ta chặn đường cậu à? Thật là không có suy nghĩ!”Mạnh Sĩ Huyên rất là khinh thường.
Ô Đào: "Nam sinh kia chính là lớp trưởng lớp chúng ta?”Mạnh Sĩ Huyên: "Ừm, đúng vậy, cha cậu ấy làm nghề đào than, nhưng mà cậu ấy học hành rất tốt, không giống những nam sinh khác đi ra ngoài làm càn, nói chung là các phương diện đều rất ưu tú.
Chỉ là tính cách quá tốt, làm chuyện gì cũng thận trọng, đến cả Nhiếp Chính Phương cũng có thể đè đầu cậu ấy!”Ô Đào giật mình.
Cô bé nhớ tới dáng vẻ nam sinh vừa rồi, không nhịn được hỏi: "Cậu ấy tên là gì?”Mạnh Sĩ Huyên: "Lý Kính Nguyên, cậu ấy tên là Lý Kính Nguyên, nghe nói cha cậu ấy không biết chữ, nhưng mà cha cậu ấy sùng bái người làm công tác văn hoá nên cố ý bỏ ra tiền tìm người lấy tên này cho cậu ấy!”Nói đến đây, Mạnh Sĩ Huyên nói tiếp: "Tớ cũng không cảm thấy tên của cậu ấy có cái gì tốt, chẳng phải chỉ là một chữ thôi sao!”Lý Kính Nguyên!Ô Đào giật mình.
Cô bé cũng không ngờ, đây chính là Lý Kính Nguyên.
Ngày đó bên tòa nhà An Môn, có tổng cộng bốn đứa trẻ, Lý Kính Nguyên chính là một trong số đó.
.