Bên ngoài là một tầng bánh, bên trong toàn là thịt, cảm giác giống như là vụn thịt, có chút dai, phối hợp với nhúm muối hoa tiêu, vừa thơm vừa mềm.
Con mắt Ô Đào sáng lên: "Đây là cái gì?”Mạnh Sĩ Huyên: "Chính là thịt viên chiên đó, bên trong cái bánh này là bột bắp và bánh nhân thịt, sau đó được cho vào trong chảo dầu để chiên.
”Ô Đào nghe xong, biết thứ này chắc chắn rất hiếm có, nhà mình nấu cơm cũng phải dùng cây thầu dầu tử để có dầu, đâu thể nào dùng dầu phộng, chớ đừng nói chi là còn chiên, chiên cái này thì phải phí bao nhiêu dầu chứ!Đến giờ học, Mạnh Sĩ Huyên kín đáo đưa cho cô bé: "Cậu giữ đi, tớ chán ăn rồi, cái này ăn nhiều cũng không dễ tiêu hóa.
”Ô Đào cám ơn Mạnh Sĩ Huyên, rồi liền nhét đồ vào trong bàn học.
Buổi chiều có một tiết tự học, việc này đối với Ô Đào là một việc tốt, cô bé vội vàng học chữ, có cái gì không hiểu còn có thể hỏi Mạnh Sĩ Huyên.
Lúc Mạnh Sĩ Huyên không đi học, mẹ của cô bé từng dạy cho cô bé một ít chữ, cho nên ngữ văn của cô bé cũng tạm được, nhưng mà môn toán của Mạnh Sĩ Huyên thật sự là không theo kịp, thế là Ô Đào dạy cô bé tính toán, hai cô bé gái giúp đỡ lẫn nhau, thực sự hòa hợp.
Sau khi tan học, Ô Đào thu dọn túi sách dự định về nhà, Lưu Hồng Ngọc tới, xem ra còn muốn nói chuyện cùng cô bé, nhưng mà Mạnh Sĩ Huyên lại kéo tay Ô Đào đi ra ngoài, Lưu Hồng Ngọc cũng không dám lại gần nữa.
Mạnh Sĩ Huyên líu ríu, nói nhà mình ở chỗ nào rồi chỉ vào nhà lầu bên kia cho Ô Đào nhìn, để Ô Đào cuối tuần đến chỗ cô bé chơi đùa.
Chờ hai người tách ra, Ô Đào liền vội bước nhanh về nhà, cô bé còn phải mau chóng đi nhặt lõi than.
Về đến nhà, cô bé lấy miếng thịt viên chiên Mạnh Sĩ Huyên cho cô bé ra, cô bé đã ăn một cái rồi, còn có sáu cái.
Cô bé đặt Thịt Viên Chiên ở trong chén, nhìn miếng bánh vàng óng, không nhịn cười được.
Mẹ, anh trai và mình, có thể một người ăn hai cái, hôm nay coi như là có một ăn bữa ngon!Làm xong chuyện trong nhà, Ô Đào mau chóng thu dọn đồ đạc đi ra ngoài nhặt lõi than, kết quả gặp phải anh Cửu.
Nam sinh chảy nước mũi bên cạnh Anh Cửu nhìn về phía Ô Đào, Ô Đào lập tức thắc mắc, trước kia nhìn thì không sao, nhưng hiện tại không phải lại muốn tìm mình gây phiền phức đấy chứ?Lúc này, anh Cửu giơ tay lên, nhưng lại là vì gõ gõ trán nam sinh chảy nước mũi, sau đó bảo mọi người tiếp tục nhặt lõi than, còn cậu ta thì lại đi tới.
Cậu như kim đao đại mã đứng trước mặt Ô Đào: "Nghe nói cậu đi học, sao còn tới nhặt lõi than?”Ô Đào liền ngẩng mặt lên, giải thích: "Ban ngày đi học, buổi sáng và buổi tối nhặt lõi than, nếu không trong nhà sẽ không có gì đốt.
”Anh Cửu: "Đi học tốt hay là nhặt lõi than tốt?”Ô Đào không ngờ anh Cửu lại hỏi mình cái này, nghĩ nghĩ, nói: "Đi học có cái tốt của đi học, nhặt lõi than có cái tốt của nhặt lõi than.
”Anh Cửu nghe xong, ngồi xổm xuống: "Đều tốt như nhau?”Ô Đào nói: "Không học thì phải nhặt lõi than cả một đời, không nhặt lõi than thì sẽ không thể đi học.
”Anh Cửu gãi đầu một cái: "Vậy rốt cuộc là sao.
”Ô Đào: "Nghĩa là, không thể nhặt lõi than cả một đời được!”Cô bé nhìn về phía Anh Cửu, nghiêm túc nói: "Chờ đến khi mười mấy tuổi liền đi học việc, cả một đời cứ như vậy, không có hi vọng gì hết.
”Chính cô bé cũng không biết mình nghĩ như thế nào, kỳ thật đến cả cô bé cũng không hiểu, thì làm sao có thể nói cho người khác biết được.
Nhưng điều này đối với Ô Đào mà nói, cô bé vất vả lắm mới nghĩ rõ ràng đạo lý này, suy nghĩ minh bạch, liền muốn nói với mọi người, nói với anh trai, anh trai nghe không vào, nói với Huân Tử, Huân Tử không xem ra gì, vất vả lắm mới có người hỏi cô bé, cô bé liền không nhịn được lại tiếp tục nói.
Không chừng người khác nghe xong sẽ đi học giống cô bé.
Anh Cửu nhún nhún lông mày: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, hiện tại nhặt lõi than cũng có thể ăn cơm no mà!”Ô Đào nghe xong, liền không lên tiếng, cúi đầu xuống tiếp tục nhặt lõi than.
Anh Cửu, một lần nữa đi cùng đoàn người kia cùng đi nơi khác nhặt đồ, chỉ là mấy đồng bọn kia đều hiếu kỳ quay đầu lại nhìn Ô Đào.
Nhặt được khoảng non nửa giỏ, cũng coi như là ổn thỏa, nhưng mà Ô Đào rất tham, lại muốn nhặt nhiều hơn một chút.
Ai biết lúc này trên trời giống như bay xuống những bông tuyết lẻ tẻ, không ít đứa trẻ con trở về nhà, cô bé suy nghĩ một chút cũng trở về nhà.
Cô bé muốn trở về thừa dịp mẹ đang thêu thùa may vá dùng đèn điện để còn đọc sách.
Về đến nhà, Thanh Đồng đang giũ tuyết trên quần áo, xem ra cũng là mới vừa vào cửa, bên cạnh là một cái nồi đặt trên lò nóng, trong nồi bốc hơi nóng, trong hơi nóng mang theo mùi thơm nhẹ nhàng của khoai lang và mùi thơm tinh khiết của bột bắp.
Thanh Đồng nhìn thấy Ô Đào: "Lúc này mới trở về?”Ô Đào: "Vâng, hôm nay em nhặt được non nửa giỏ, cũng không tệ lắm.
Anh hôm nay lại đi làm sao?”Thanh Đồng giúp Ô Đào cầm giỏ trúc, đổ lõi than vào góc tường: "Đúng vậy, nghỉ ngơi cho tới trưa, giữa trưa lại phải đi đến đơn vị, như vậy anh mới có thể lấy được một phần phí ca đêm, lấy thêm một mao làm thêm.
Nếu được, tính gộp cả hai phía thì có thể có hai đồng tiền đó.
”Ô Đào: "Vậy cũng không tệ!”Thanh Đồng cảm thấy hơi mỏi mệt: "Gần đây công ty đang buôn đồ phụ tùng nên rất bận bịu, qua thời gian này sẽ tốt thôi.
”Đang nói chuyện, Ninh Diệu Hương đã bưng nồi xuống, chuẩn bị ăn cơm.
Sáu miếng Thịt Viên Chiên Ô Đào mang về được đặt ở bên trong nồi sắt nhỏ, bởi vì vốn được chiên dầu, nên cũng không cần dùng cây thầu dầu tử.
Lửa nóng qua đi, lấy ra khỏi nồi, liền tản ra mùi thơm xốp giòn.
.