Thím Ngưu nhìn mấy người phụ nữ bên cạnh, cúi đầu cười hai tiếng, "Vậy Tiểu Diệp còn về không?"
Ánh mắt Nghiêm Vệ Đông tối sầm lại, mình vất vả lắm mới ôm được đùi của người giàu có, nếu Diệp Thiển Hân về huyện thì mình còn đến chỗ cô ăn ngon được sao, cơm ở trường còn chẳng có tí thịt nào!
"Sao lại không về?" Nghiêm Vệ Đông xoa xoa thắt lưng đang đau nhức, nghiêm trang mở miệng.
"Thím Ngưu, đó là gia đình cô ấy ép cô ấy về thử thôi, với lại thanh niên trí thức chúng tôi vốn là đến để xây dựng nông thôn cho đất nước, cô ấy mới xuống nông thôn chưa được một năm, nếu bây giờ về thì vô trách nhiệm quá, nói gì thì nói, biết đâu nhà máy lại không ưng cô ấy thì sao.
"
"Cậu chẳng biết gì cả.
"
Ông Hoàng già đang hút thuốc lào trên bờ ruộng gõ gõ ống điếu, trừng mắt nhìn Nghiêm Vệ Đông.
Ông Hoàng: "Chủ tịch đã nói rồi, bây giờ thanh niên trí thức ở nông thôn đã quá nhiều, các nhà máy và trường học ở thành phố đều rất cần nhân tài, vào thành phố cũng là cống hiến cho đất nước.
"
"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói rồi, bây giờ có chính sách 'ba tuyển', rất nhiều thanh niên trí thức đã về thành phố rồi.
"
"Ai nói không ưng.
" Nghiêm Vệ Đông vẫn cứng miệng: "Dạo này cháu bận chuẩn bị bài giảng cho học sinh học kỳ sau, chỉ có hai ngày này là chưa kịp xem, nói gì thì nói, trong lòng cháu vẫn luôn nghĩ đến học sinh thôn Hướng Dương chúng ta, thành phố có cầu xin cháu cũng không về.
"
Ông Hoàng nhướng mắt, ánh mắt sáng quắc, "Sao tôi thấy mấy hôm trước cậu còn vào huyện một chuyến, nghe Vương Tiểu Phượng nói, cậu đến trường cấp ba ở huyện để phỏng vấn làm giáo viên, thế nào, người ta không ưng cậu à?"
"Vương Tiểu Phượng còn chưa học hết cấp ba, cô ta biết cái gì?" Nghiêm Vệ Đông trong lòng thầm mắng Vương Tiểu Phượng là đồ não tàn, lại vội vàng giải thích, "Lúc đó cháu đến trường ở huyện để học hỏi phương pháp giảng dạy của họ, cũng là vì nghĩ cho bọn trẻ ở trường cấp hai của làng chúng ta.
"
Không xa dưới gốc cây đa trên bờ ruộng, Diệp Thư Quốc nhổ toẹt một bãi nước bọt, "Phỉ, đúng là biết đội mũ cao cho mình.
"