"Ai là người phụ trách? Tôi có bản thiết kế đây, mau lại đây xem tìm vị trí cứu người thế nào!" Vừa vào công trường, Nghiêm Vệ Đông đã giơ cao tờ giấy trong tay, hét lớn về phía nơi đông người.
Hắn ta nói rất to, tất cả mọi người cùng lúc quay đầu nhìn lại, Nghiêm Vệ Đông vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc mọi ánh mắt đều hướng về mình, hưởng thụ cảm giác được làm nhân vật chính này.
Thấy không ai để ý đến mình, Nghiêm Vệ Đông lại nói: "Nhìn gì thế? Cứu người là quan trọng, còn không mau lên, có người phụ trách nào không?"
Một người nhà của đồng chí nào đó quen biết Nghiêm Vệ Đông, thử dò hỏi bước tới, tò mò hỏi: "Thầy Nghiêm, vừa rồi cô Diệp đã vẽ bản thiết kế rồi, mà kỹ sư Lưu cũng ở đây, bản trong tay thầy là bản thiết kế bị mất đó sao?"
"Cái gì?!"
Nghiêm Vệ Đông như bị sét đánh, đầu óc lập tức nổ tung, đờ đẫn quay cổ, nhìn về phía xa hơn.
"Không, không phải.
" Nghiêm Vệ Đông vội vàng cất bản thiết kế đi.
Tại sao Diệp Thiển Hân vẫn chưa đi? Cô dựa vào đâu mà vẽ được bản thiết kế, hơn nữa Lưu Toàn An lúc này lại quay về, chẳng phải mình sắp bại lộ rồi sao?
Tay Nghiêm Vệ Đông run lên không thể nhận ra, sau đó cười gượng hai tiếng, "Là tôi lo chuyện bao đồng, tôi, tôi về trước đây! "
"Đợi đã.
"
Mạnh Lân lên tiếng gọi Nghiêm Vệ Đông lại, "Thầy Nghiêm đừng vội đi, tôi và kỹ sư Lưu có một số thắc mắc muốn hỏi thầy.
"
Nghiêm Vệ Đông người cứng đờ, "Cái gì, cái gì thắc mắc cơ?"
Lưu Toàn An bước nhanh lên phía trước, chất vấn: "Anh không biết sao? Thầy Nghiêm, anh quên hay cố tình hại Lưu Toàn An tôi, tôi bảo anh giúp tôi xin nghỉ, mà anh lại không nói một lời, anh muốn làm hỏng danh tiếng của tôi phải không? Tôi có thù gì với anh?"
Lưu Toàn An nhìn đã ngoài bốn mươi tuổi, trên có già dưới có trẻ, đúng là lúc không dễ dàng gì, hôm nay nếu không phải Diệp Thiển Hân biết mình đã về huyện kịp thời gọi mình về, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì công việc của hắn ta coi như xong đời.