Không chỉ ăn xong còn ngại không đủ, Triệu Vũ nhìn Cố mẫu hô: "Bà ngoại nghèo kiết xác, cháu còn muốn ăn, còn có đồ ăn ngon hay không?"
Cố mẫu cả giận nói: "Đồ không có giáo dục, cút sang một bên.
"
"Quả nhiên nông thôn vừa bẩn vừa nghèo, con không muốn tới đây đâu, mẹ, con muốn về nhà, con không muốn ở đây nữa.
" Triệu Vũ trực tiếp nằm trên mặt đất lăn lộn.
Đám nhỏ Đại Oa đều đang chơi cùng Thạch Đầu Tiểu Nha ở nhà chính, còn có Nhị Hoa, mấy đứa nhỏ ở chung một chỗ, nếu không Chu Tuế Tuế đều sợ Đại Oa sẽ bị học thói xấu.
Hôm nay, Chu Tuế Tuế xem như được mở mang tầm mắt, hóa ra trẻ con hư hỏng lại như vậy.
Triệu Mẫn cũng ở bên cạnh, tuy còn nhỏ nhưng lại ngẩng mặt nhìn người khác với thái độ khinh thường.
"Con về rốt cuộc có chuyện gì? Có việc gì thì nói.
" Cố phụ lên tiếng.
Cố Lan nghe vậy đặt mông ngồi xuống giường, cười nói với Cố phụ: "Cha, cha xem con cũng lâu không về nhà rồi, con và Kiến Quốc ở trong thành cũng không dễ dàng, lương thực mỗi tháng đều được phát theo định lượng, hai đứa nhỏ càng lúc càng lớn, căn bản không đủ ăn, con sống trong thành không dễ chịu chút nào.
"
Nói xong giả vờ lau nước mắt.
Trước kia cô ta dùng phương pháp này để moi móc lương thực của cha mẹ Cố, một lần hai lần còn đỡ, nhiều lần hơn cha mẹ Cố cũng biết chuyện gì xảy ra, dần dần cũng thất vọng với đứa con gái này.
Cố phụ thản nhiên nói: "Bây giờ con nói với cha những thứ này cũng vô dụng, lúc trước là con tự mình muốn gả đi, sướng khổ đều phải chịu, huống hồ cha mẹ và anh cả anh hai con đã tách ra, lương thực của cha mẹ chỉ đủ cho bản thân.
"
"Cái gì? Phân gia?" Cố Lan gào lên.
Nếu như đã phân gia thì làm sao lấy lương thực từ trong tay cha mẹ, cô ta không cam tâm.
"Cha mẹ, chuyện phân gia lớn như vậy sao không ai nói cho con biết, như vậy là sao? Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, con không phải người Cố gia nữa sao?" Cố Lan tức giận nói.
"Con nói không sai, con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, nếu đã gả cho người ta thì cứ sống cho tốt, đừng có về nhà mẹ đẻ xin cơm.
"
Cố mẫu lại nhìn Triệu Kiến Quốc nói:"Con rể, nhà con không sống nổi nữa sao, con là một người đàn ông to lớn lại đi theo vợ về nhà cha vợ xin cơm?"
Lời này khiến Cố Lan mất mặt, cô ta sốt ruột lập tức cãi nhau với mẹ ruột.
"Mẹ có phải là mẹ ruột của con không? Kiến Quốc tốt như vậy sao mẹ có thể nói anh ấy như vậy? Hơn nữa mẹ có con rể làm việc ở huyện thành chẳng lẽ không nở mày nở mặt sao?"
Mẹ Cố bị Cố Lan chọc tức đến đau đầu.
Lúc này anh cả Cố, anh hai Cố nghe thấy tiếng cãi nhau chạy tới.
"Tiểu Lan, sao em lại nói chuyện như thế? Ngày Tết mà về nhà cãi nhau à?" Anh cả Cố khiển trách.
Cố Lan chỉ vào mẹ Cố nói: "Không phải lỗi tại em, là mẹ không nói lý lẽ trước, em chỉ là về nhà xin chút lương thực mà mẹ cũng không muốn cho, Cố Hà được ăn học đến tận cấp hai, bọn họ chính là thiên vị!"
Cố Lan còn cảm thấy mình rất ủy khuất, Cố Hà được tiêu nhiều tiền hơn cô ta, nhưng cô ta không nghĩ tới thành tích của Cố Hà tốt hơn cô ta rất nhiều, lúc trước thành tích của cô ta kém đến mức không muốn học hành.
Bây giờ đổ hết trách nhiệm lên đầu cha mẹ Cố, có lẽ người ích kỷ đều như vậy, cảm thấy cả thế giới đều nợ họ, chưa bao giờ chịu tìm nguyên nhân trên người mình.
"Cút cho ta!" Cố phụ giận dữ hét lên.
"Tao coi như chưa từng sinh ra mày, cút!"
Triệu Kiến Quốc nhiều lần bị coi thường, lại là bị chính Cố gia mà anh ta luôn xem thường, anh ta không chịu nổi nữa, xoay người rời đi.
"Hừ, nếu không phải các người có lương thực thì coi như tôi thèm đến, đi thì đi, Cố Lan, đi nhanh lên, đừng ở đây khiến người khác chướng mắt.
"
Cố Lan thấy Triệu Kiến Quốc đi rồi lập tức đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Kiến Quốc, không có lương thực thì làm sao về được, trong nhà ăn tết cũng không có gì ăn.
"
Cuối cùng, vợ chồng Cố Lan và Triệu Kiến Quốc vẫn chưa đi mà ở lại.
Dù không xin được lương thực, kiếm miếng cơm ăn cũng được, nhưng nhìn bộ dạng nhẫn nhục của Triệu Kiến Quốc, Chu Tuế Tuế thấy thật buồn nôn, vừa làm vừa diễn, dáng vẻ thật sự rất khó coi.
Hai vợ chồng Triệu Kiến Quốc và Cố Lan tuy có vẻ thành thật nhưng họ đã tính toán sai rồi.
Hôm nay vừa chia nhà, nhà anh cả và nhà anh hai đang bận rộn thu dọn đồ đạc, nào có thời gian quản một nhà bốn người họ, cơm nước cũng đã tách ra ăn rồi.
Vợ anh cả - chị dâu cả- mặt mày nặng trĩu, đếm số tiền được chia trong tay, nói: "Anh, số tiền này ngoài chi tiêu sinh hoạt cho bốn người, đầu xuân Thạch Đầu sẽ đi học, còn không biết phải tốn bao nhiêu tiền nữa.
Trước đây mẹ quản tiền, chúng ta chưa bao giờ phải lo lắng chuyện này.
"
Anh Cả an ủi vợ: "Yên tâm đi em, chúng ta cố gắng làm việc, dành dụm sẽ có tất cả.
Em đừng lo lắng chuyện này, anh là đàn ông, chẳng lẽ không nuôi nổi vợ con hay sao?"
Chị dâu cả trừng mắt nhìn chồng rồi cười nói: "Nhìn anh kìa.
"