Không giống với không khí ấm áp của nhà anh cả, tình hình nhà anh hai có thể nói là căng thẳng như dây đàn.
"Từ nay về sau tiền trong nhà tôi quản, đồ đạc và lương thực trong nhà mỗi ngày ăn uống thế nào đều phải rõ ràng.
Nếu để tôi phát hiện thiếu một chút, Lâm Tam Muội, hoặc là tôi đánh chết cô, hoặc là ly hôn, không có lựa chọn nào khác, cô nhớ kỹ cho tôi."
Lâm Tam Muội tức giận bật khóc: "Cố Cảnh Tây, ý anh là gì? Chẳng phải là anh không tin tưởng tôi sao?"
"Nếu cô có chút tự biết thân biết phận thì đã không hỏi ra câu này." Anh hai Cố lạnh lùng nói.
"Trước đây anh không phải như vậy! Có phải anh chê tôi không sinh được con trai nên mới đối xử với tôi như vậy không?" Lâm Tam Muội nhìn Cố Cảnh Tây với ánh mắt oán trách, uất ức, như đang nhìn một kẻ phụ tình.
"Cô nghĩ nhiều rồi.
Cô không biết bản thân mình là loại người gì sao? Chút tâm cơ ấy của cô bị mẹ cô xoay như chong chóng còn không biết gì.
Thôi được rồi, đừng dài dòng nữa, cô nói gì cũng vô dụng.
Quyết định vậy đi, tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời tôi nói, không tin thì cứ thử xem." Cố Cảnh Tây nói xong liền đi nấu cơm.
"Đúng rồi, tối nay cô và Đại Hoa không có cơm ăn."
Lần này không chỉ Lâm Tam Muội khóc mà Đại Hoa cũng òa khóc theo.
Cố Lan ngồi trong nhà chính nửa ngày, phát hiện không có ai nấu cơm.
Lúc này, Chu Tuế Tuế cũng định đưa các con về.
Còn Cố Lan, ai quản họ chứ?
Kết quả là họ còn chưa kịp đi thì đám trẻ con đã đánh nhau.
Chuyện là như thế này, Đại Oa và các em đang chơi đùa, Triệu Vũ và Triệu Mẫn đứng bên cạnh nhìn.
Đại Oa biết hai đứa trẻ kia là anh chị của mình nên chủ động mời chúng chơi cùng.
"Hai người có muốn chơi với chúng tôi không?" Đại Oa chủ động tiến lên hỏi.
Triệu Vũ nhìn thấy bọn họ đang chơi con ếch sắt, trong lòng rất thích.
Cậu ta vẫn luôn muốn có một con ếch sắt như vậy, nhưng mẹ không chịu mua cho.
Không ngờ thằng nhà quê này lại có.
Nhìn thấy ba anh em Đại Oa đều mặc quần áo đẹp như vậy, Triệu Vũ càng thêm ghét bọn chúng.
Vì thế cậu ta bèn ra vẻ khinh thường nói: "Hứ, lũ nhà quê, tôi không thèm chơi với các người." Giọng điệu đều là xem thường, y hệt Triệu Kiến Quốc.
Triệu Mẫn thì đứng một bên, cách khá xa, sợ bị lây hơi nghèo hèn của đám nhà quê.
Đại Oa cảm thấy người anh chị này thật đáng ghét.
Cậu có ý tốt mời họ chơi cùng, vậy mà họ lại nói cậu là đồ nhà quê.
"Hừ, không chơi thì thôi, bất lịch sự!" Đại Oa quay đầu bỏ đi.
Triệu Vũ đứng nhìn một lúc, càng ngày càng thích con ếch sắt, muốn chơi thử.
"Này, đồ nhà quê, đưa con ếch sắt cho tao!" Triệu Vũ hung hăng nói.
"Sao phải đưa cho anh, đây là ếch sắt của em, em không muốn cho anh chơi." Nhị Oa từ chối.
"Tao muốn, đưa cho tao!" Nói xong, Triệu Vũ định giật lấy.
Đại Oa thấy vậy liền giúp Nhị Oa giữ đồ chơi.
Thạch Đầu cũng xông vào.
Hai cô bé Tiểu Nha và Nhị Hoa thì sợ hãi đứng bên cạnh không dám nhúc nhích.
Rõ ràng là ba đánh một, Triệu Vũ không cướp được đồ chơi.
Cậu ta cướp không được liền nằm lăn ra đất ăn vạ, gào khóc inh ỏi.
Nghe thấy con trai khóc, Cố Lan vội vàng chạy vào, thấy mấy đứa trẻ khác đứng xung quanh, chỉ có con trai mình là nằm lăn lộn trên đất.
Không nói không rằng, Cố Lan mắng: "Bọn nhãi ranh các người mù à, dám khi dễ con trai tao.
Có phải các người làm không?"
Đại Oa thấy mình bị oan ức, liền giải thích: "Là anh ta không muốn chơi với chúng cháu, còn muốn cướp ếch sắt của cháu, cháu chỉ là không muốn cho anh ta cướp thôi, chúng cháu cũng không đánh anh ta, con trai thì khóc lóc cái gì?"
Cố Lan giơ tay tát một cái vào mặt Đại Oa.
Đại Oa bị đánh, ngã bệt xuống đất.
Chu Tuế Tuế vừa vặn nhìn thấy cảnh này.
Thấy Cố Lan dám đánh con trai mình, Chu Tuế Tuế tức giận đến mức đầu sắp bốc khói.
Cô đi tới, túm cổ áo Cố Lan, quất liên tiếp mấy cái bạt tai.
Đánh xong vẫn chưa hả giận, cô còn cố tình chọn chỗ hiểm, bóp cho Cố Lan kêu thảm thiết.
"Cô dám đánh con trai tôi, Cố Lan, cô được lắm! Còn có lần sau tôi sẽ giết chết cô, cô tin không!"
Chu Tuế Tuế không hề dung túng cho thói xấu của Cố Lan, có thể động tay động chân, cô tuyệt đối không đôi co.
Lúc này, bố Cố nghe thấy tiếng động cũng chạy tới.
Ông nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy đau đầu.
Lâm Tam Muội vừa mới yên phận, giờ đến lượt con gái gây chuyện.
Rốt cuộc ông đã tạo nghiệt gì thế này?
"Cố Lan, cô im miệng cho tôi!" Cha Cố quát lớn.
"A a a, cha, là Chu Tuế Tuế đánh con, cha không nhìn thấy sao?" Cố Lan sắp phát điên lên.
"Miệng thối như vậy thì nên rửa cho sạch sẽ.
Cô gây sự trước, đáng đời lắm." Chu Tuế Tuế hung dữ nói.
Nếu Cố Lan chỉ nói vài câu khó nghe, Chu Tuế Tuế sẽ không động thủ, nhưng cô ta dám đánh con trai cô, đây là chạm vào giới hạn của Chu Tuế Tuế.
Cha Cố nói: "Tiểu Lan, sau này không có việc gì thì đừng về nữa.
Nhà các người là người thành phố, không quen nhìn chúng tôi - đám nhà quê."
"Cha? Cha nói vậy là có ý gì? Con không phải là con gái của cha sao? Con mới là con ruột của bố, Chu Tuế Tuế chỉ là người ngoài thôi." Cố Lan không hiểu nói.
"Cố Lan, nhận thức rõ vị trí của mình đi, cô là con gái đã gả chồng.
Tuế Tuế là con dâu của nhà họ Cố chúng tôi, đã sinh cho nhà họ Cố ba đứa con, cô nói con bé là người ngoài? Chính cô mới là người ngoài!"
Cuối cùng, cả nhà Cố Lan chưa kịp ăn cơm đã bị đuổi đi, trông rất thật thê thảm.
Triệu Kiến Quốc còn lớn tiếng tuyên bố rằng đời này sẽ không trở lại nữa, rồi tức tối bỏ đi.
Năm nay xem như là một cái Tết đặc sắc và náo nhiệt, cuối cùng cũng trôi qua như vậy.
————