Kiều Tiểu Quân nhìn thấy đồ ăn trên bàn, cậu căn bản không dám đưa tay lấy, cậu chưa từng thấy đồ ăn ngon như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, trong nhà có gì ngon đều không đến lượt cậu, nếu muốn ăn thịt còn phải tự mình ra ngoài bắt chim sẻ, nếu không căn bản không được ăn thịt.
"Con có thể ăn không ạ?" Kiều Tiểu Quân không chắc chắn hỏi.
Chu Tuế Tuế cười nói: "Đương nhiên là được, cô còn phải cảm ơn con hôm nay đã bảo vệ Đại Oa, Nhị Oa, con là một đứa trẻ dũng cảm."
Giọng nói dịu dàng khiến Kiều Tiểu Quân nghe xong lập tức đỏ hoe mắt.
Cậu cảm thấy Chu Tuế Tuế giống như mẹ mình, nếu mẹ cậu còn sống, liệu có phải cũng sẽ dịu dàng nói chuyện với cậu như vậy không.
Kiều Tiểu Quân im lặng cầm lấy đồ ăn trên bàn, ăn một miếng, trong lòng vô cùng kinh ngạc, đây là thứ gì mà ngon như vậy?
"Cô ơi, cái này ngon thật, từ trước đến giờ con chưa từng được ăn thứ gì ngon như vậy." Kiều Tiểu Quân cười, để lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhỏ không quá rõ ràng.
Nhìn mà Chu Tuế Tuế thấy mềm lòng, đứa trẻ này thật ngoan, chỉ là số phận không được tốt.
Ăn xong, Kiều Tiểu Quân nhất quyết rửa bát xong mới chịu rời đi, Chu Tuế Tuế ngăn cản không được, đứa nhỏ này thật bướng bỉnh, nhưng cũng có thể nhìn ra, cậu rất lễ phép.
Chu Tuế Tuế định đi tìm ông Cố thương lượng chuyện xây nhà, tranh thủ trước khi vào vụ gieo trồng, lúc mọi người còn rảnh rỗi thì làm cho xong.
Đến nhà cũ, Chu Tuế Tuế liền nói với ông Cố ý định xây nhà của mình.
"Con muốn xây nhà kiểu gì?" Ông Cố hút một hơi thuốc lá rồi hỏi.
"Con muốn xây rộng rãi một chút, sau này Đại Oa chúng nó càng lớn, nhà cửa chật chội quá cũng không được, ngoài ra còn phải có nhà bếp, có cả phòng tắm riêng, có cả nhà vệ sinh, nhà vệ sinh con đã có bản thiết kế, cứ làm theo bản thiết kế của con, là loại có bồn cầu xả nước." Chu Tuế Tuế nói ra yêu cầu của mình.
"Được, lát nữa ta đi tìm trưởng thôn, bảo ông ấy tìm người trong thôn đến xây, trước khi trồng trọt chắc là làm xong."
"Cha, đây là ba trăm đồng, tiền xây nhà, mua vật liệu, thuê nhân công gì đó, nếu không đủ thì cha cứ nói với con."
"Được." Ông Cố không nói gì thêm.
Việc xây nhà nói nhanh cũng nhanh, tìm được thợ giỏi, mua vật liệu xong là có thể khởi công.
Người phụ trách là một người đàn ông ngoài 40 tuổi tên Tôn Hữu Toàn, làm nghề thợ ngói trong thôn.
“Vợ Cảnh Hằng này, nhà con định xây kiểu gì?”
Chu Tuế Tuế chỉ tay nói: “Chính giữa con muốn xây ba gian, hai gian phòng ngủ, một gian nhà chính.
Gian phía Tây xây lớn một chút vì nhà con ba đứa nhỏ.
Cạnh đó xây một gian bếp.
Phía Đông gần phòng ngủ xây một gian phòng tắm, tốt nhất là nối liền với phòng ngủ phía Đông luôn.
Sau phòng tắm xây một gian nhà vệ sinh, kiểu nhà vệ sinh thì con đưa bản vẽ cho chú, chú cứ thế mà làm, là kiểu nhà vệ sinh xả nước, có thể hơi phức tạp một chút nhưng con sẽ trả thêm tiền, vật liệu cần thiết con cũng lo liệu hết.
Cạnh bếp làm một mái hiên để củi, toàn bộ nhà xây bằng gạch ạ.”
Trong lòng Tôn Hữu Toàn có chút kinh ngạc, ông cũng nghe nói qua tình hình kinh tế nhà Chu Tuế Tuế, nhưng vẫn nói với cô: “Làm vậy tốn kém lắm đấy.
Theo chú tính toán thì chắc cũng phải mất khoảng một nghìn đồng, tiền công thợ là sáu hào một ngày chưa kể cơm nước, nếu lo luôn cơm nước thì một ngày tám hào, con thấy sao? Mà con yên tâm, toàn thợ lành nghề cả đấy, tay nghề khỏi phải chê, nhà xây lên ở tám chín chục năm cũng không hỏng.”
“Dạ vâng, giá cả như vậy con thấy được, nhưng có thể không lo cơm nước được ạ, con trả công một ngày tám hào, mọi người mang cơm theo ăn trưa, chú thấy được không?”
Tôn Hữu Toàn vội vàng gật đầu: “Được chứ, sao lại không được, vậy quyết định thế nhé."
Trong lòng ông không khỏi cảm thán, nhà Cố Cảnh Hằng đúng là giàu có, một nghìn đồng chẳng chớp mắt lấy một cái.
Từ khi lời đồn Chu Tuế Tuế một tháng kiếm được năm mươi đồng lan ra, trong thôn chẳng còn ai dám nói cô là đồ đàn bà lười biếng sau lưng nữa.
Thậm chí, một số nhà có con trai còn tiếc hùi hụi vì sao ngày trước không đến ngỏ lời cầu hôn, nếu cưới được cô về thì đúng là rước cây hái ra tiền, nhà nào mà chẳng thích.
Bởi vậy, danh tiếng Chu Tuế Tuế trong thôn cũng tốt lên rất nhiều.
Những người xây nhà đều là thanh niên khỏe mạnh trong thôn, thợ mộc, thợ ngói đều có tay nghề giỏi.
Trưởng thôn cũng là người tốt, toàn chọn người thật thà, chăm chỉ, nên Chu Tuế Tuế rất yên tâm.
Mấy hôm nay, Chu Tuế Tuế cùng các con chuyển về nhà cũ ở, tiện bề chăm sóc hai ông bà cụ.
Nửa tháng sau, hai cụ Cố được ăn uống đầy đủ nên da dẻ hồng hào, tinh thần cũng tốt lên trông thấy.
Khoảng thời gian này, hai cụ cũng được chứng kiến tận mắt khả năng kiếm tiền và tiêu tiền của Chu Tuế Tuế.
Mỗi lần thấy cô tiêu tiền như nước, xuất phát từ di chứng của thời kỳ đói kém, hai cụ lại định bụng lên tiếng can ngăn đôi câu, nhưng lại nhận được giấy báo chuyển tiền gửi cho Chu Tuế Tuế.
Số tiền trong đó khiến hai cụ kinh ngạc đến mức chẳng nói được lời nào.
Hơn nữa, Chu Tuế Tuế cũng không phải keo kiệt, lúc nào cho con cái uống sữa bột cũng pha cho hai cụ một cốc.
Ăn táo cũng chia cho hai cụ một quả, ăn thịt cũng vậy, không bao giờ chê hai cụ già ăn nhiều.
Chu Tuế Tuế nói thẳng: “Dù sao chúng con cũng không ăn hết, bữa sau lại làm, đừng ăn cơm nguội nữa ạ."
Chao ôi, bây giờ biết bao nhiêu người còn chẳng có cơm nguội mà ăn, huống hồ đây là cơm nguội toàn đồ ngon.
Ở một thời gian, ngay cả hai cụ Cố cũng không còn ham thịt như trước nữa.
Ông Cố càng thêm cảm thán: “Đây mới đúng là cuộc sống của con người.”
Cố bà nghe vậy liền đá ông một cái: “Ý ông là trước kia chúng ta sống như lợn à?”
Ông Cố không dám cãi, chỉ đành thuận theo: “Nào có, nào có, tôi chỉ nói thế thôi, ha ha ha.”