“Mẹ, Nhị Bảo đói bụng, khóc to quá, mẹ cho con một ít gạo kê đi, con đi nấu nước cơm cho em uống.
” Bé trai cõng theo một đứa bé nhỏ hơn đang khóc ré lên đòi ăn, bàn tay dơ bẩn bất an chà xát vào nhau.
“Ráng chịu đi! Khóc khóc khóc, suốt ngày chỉ biết khóc, ôm nó đi ra ngoài, đừng tới đây làm phiền tao.
Toàn là mấy con nợ.
” Người phụ nữ kia mất kiên nhẫn la lối vài câu rồi quay đầu tiếp tục đi ngủ.
Bé trai kia rơi nước mắt, yên lặng vất vả cõng em trai đang liên tục gào khóc mở cửa đi ra ngoài.
Lý Thanh Vận đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, sao lại mơ thấy giấc mơ này nữa, chân thật giống như đích thân cô tự trải qua vậy, đây thật sự chỉ là một giấc mơ sao?
Không lẽ đây chính là điềm báo xuyên không? Cô là một người rất thích đọc tiểu thuyết, cũng đọc không ít bộ có thể loại xuyên không trùng sinh, trong lòng cũng từng thử ảo tưởng xem nếu cô xuyên không thì sẽ làm cái gì, nhưng mà không ngờ rằng thật sự có một ngày chuyện này sẽ phát sinh ở trên người cô.
Ba ngày trước, Lý Thanh Vận vô tình làm vỡ ngọc trụy mà bà nội để lại cho cô, vô tình có được một cái không gian.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi đêm cô đều mơ thấy một ít đoạn hình ảnh ngắn về hai đứa nhỏ này, nếu không phải ăn không đủ no thì cũng là mặc không đủ ấm, công việc làm mãi không biết, còn có một bà mẹ ruột còn thua cả mẹ kế, cuộc sống còn khổ cực đắng cay hơn thuốc đắng nữa.
Mặc quần áo rách rưới, mặt mày chưa bao giờ sạch sẽ, bản thân ăn không đủ no lại còn phải chừa phần nhường cho em trai.
Làm Lý Thanh Vận giận đến ngứa răng, ước gì có thể xông vào trong mộng đánh người phụ nữ kia một trận, đây mà là mẹ ruột hả? Không muốn nuôi thì đừng đẻ, chỉ biết sinh không biết nuôi, còn thua cả heo chó.
Lý Thanh Vận ổn định tâm trạng kích động, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn quyết định làm gì đó, vô số sự kiện xảy ra liên tiếp làm trong lòng cô không có cảm giác an toàn gì, nếu thật sự bất cẩn xuyên không đến thời đại trong mơ, vậy đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Xem tình hình trong mơ thì có lẽ là những năm bảy mươi tám mươi trong tiểu thuyết, người phụ nữ kia nằm trên giường đất của người phương bắc, nhà cửa lại thấp bé cũ kỹ, quần áo đứa bé kia mặc cũng dính đầy bụi bẩn không nhìn thấy rõ màu sắc vốn có, toàn là mụn vá.
Thật ra không gian ngọc trụy của Lý Thanh Vận cũng không quá lớn, chỉ cỡ một căn phòng nhỏ chừng năm mươi mét vuông, cô đã thử nghiệm rồi, ngoại trừ việc bỏ đồ ăn vào đó có thể giữ tươi ra thì chẳng có gì đặc biệt cả, chẳng khác nào mang theo một cái kho hàng nhỏ bên người.
Cô đang suy nghĩ ngẩn ngơ thì trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói máy móc.
“Đếm ngược còn hai mươi bốn giờ.
”
Nghe đến đây, Lý Thanh Vận làm gì còn ngồi yên được nữa, lập tức bật dậy xoay người rời giường.
Cô lấy giấy bút ra bắt đầu viết kế hoạch, hiện tại tài chính cô có thể sử dụng là khoảng mười tám vạn, đây là số tiền mà cô ăn uống tiết kiệm, làm vô số công việc làm thêm trong suốt ba năm học đại học mới để dành được.
Kế hoạch ban đầu của cô là để dành đủ hai mươi vạn tiền trả trước là có thể mua nhà, có được một căn nhà của riêng mình là chấp niệm suốt hơn hai mươi năm qua của cô.
Hiện tại xem ra nhà là mua không được, cũng không biết con đường phía trước như thế nào, cô phải dùng mười tám vạn này chứa đầy không gian, lỡ như thật sự rơi vào tình cảnh như trong mơ thì cũng không đến mức chết đói.
Cô suy nghĩ rồi viết xuống giấy những thứ cô cần mua, đầu tiên trong ăn mặc ở đi lại thì quan trọng nhất chính là ăn, ở những năm bảy mươi tám mươi có thể ăn no mặc ấm đã là hạnh phúc lắm rồi, không thấy đứa bé trong mơ còn đang khát khao một nắm gạo kê sao?
Chủ yếu chia thành món chính, gia vị, thịt, đồ uống, rau củ, trái cây, các loại hạt giống rau củ, dụng cụ chữa bệnh, đồ dùng gia đình, đồ dùng cá nhân và đồ dùng trong sinh hoạt vân vân.
Lý Thanh Vận sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, sửa soạn đơn giản một chút rồi lập tức xuống lầu thuê một cái kho hàng tạm thời ngay sát lề đường, ghi nhớ địa chỉ cụ thể của nhà kho.