Cha mẹ Cố vô cùng săn sóc, khiến cô ấy bắt đầu ỷ được chiều mà sinh hư, thật sự cảm thấy mình đang mang một cục vàng, đưa ra một số yêu cầu đặc biệt, tí thì muốn ăn thịt, tí thì muốn ăn chút điểm tâm, còn tranh ăn canh trứng gà với hai cô con gái của nhà anh cả, bắt cô em chồng giặt quần áo cho mình các kiểu, tóm lại là giày vò khổ sở cả nhà.
Sau đó cô ấy lại nói muốn trở về nhà mẹ đẻ thăm hai cô em gái, mẹ Cố còn bảo anh cả Cố mượn xe bò của thôn để đưa cô ấy về, sợ một mình cô ấy đi, trời lạnh như thế sẽ bị té ngã.
Về nhà mẹ đẻ, mặc dù tức giận cha mẹ, nhưng cô ấy vẫn rất yêu thương hai cô em gái, còn đưa cho mỗi đứa mấy hào tiền là tiền cô ấy tích góp được làm của riêng cho hai đứa phòng thân, dạy các cô sau này, chuyện hôn nhân của mình phải tự mình nghe ngóng cho rõ ràng, không thể để cho cha mẹ nắm giữ hoàn toàn, giống như bán con gái để đổi lấy sính lễ, giữa các gia đình có những khác biệt rất lớn.
Cha Lý mẹ Lý biết tin cô ấy đang mang thai, ánh mắt cũng sáng lên, nhưng không phải là vui mừng cho cô ấy, mà là vì cuối cùng cũng tìm ra cơ hội để kiếm chác chút tiền rồi.
Bọn họ nghe nói mỗi tháng Cố Đình Chu sẽ gửi về nhà mười đồng, cha Cố mẹ Cố là người cầm, bèn xúi con gái trở về ồn ào đòi ra ở riêng, nắm chặt mười đồng đó trong tay, dựa vào chuyện hiện giờ con gái đang mang thai con cháu của nhà họ Cố, bọn họ sẽ không dám không nghe.
Vợ anh cả Cố sau khi sinh liên tiếp hai cô con gái thì không mang thai nữa, việc sinh con phụ trách việc hương khói của nhà họ Cố rơi vào người con gái mình, đây chính là điểm yếu lớn nhất, ông Cố có cứng rắn thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải cúi đầu thôi.
Thật ra Lý Chiêu Đệ cũng đã sớm có suy nghĩ này, cô ấy cảm thấy tiền mà chồng mình kiếm được, thì nên giao cho mình xử lý, cho nên khoảng thời gian này cô ấy ở nhà làm trời làm đất nhưng cô ấy cũng chỉ có suy nghĩ đó thôi chứ cũng không dám làm.
Hiện giờ có cha Lý mẹ Lý làm chủ, cô ấy đã quyết định về nhà sẽ làm ầm lên một trận.
Lý Chiêu Đệ ầm ĩ mấy ngày không chịu ăn cơm, đã khiến cha Cố mẹ Cố phải thỏa hiệp, bèn cho cô ấy ra ở riêng.
Nhà cũng không lớn lắm, muốn tách ra thì cũng không tiện, cha Cố bèn quyết định mua một cái viện nhỏ bỏ trống trong thôn cho Lý Chiêu Đệ.
Vật dụng cơ bản trong nhà cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lấy từ quỹ họ, ngay cả đồ gia dụng cũng là cha Cố và anh cả Cố dọn dẹp mang qua.
Những thứ khác quỹ họ không trả tiền cô ấy thấy cũng không sao cả, Lý Chiêu Đệ nghĩ có thể ra ở riêng suôn sẻ là được rồi, dù sao thì sau này mỗi tháng cũng cầm được mười đồng, cho nên cô ấy cũng thoải mái đồng ý.
Anh cả Cố không muốn sống tách riêng với cha mẹ, dù sao thì bọn họ cũng chỉ ở một phòng, nhiều năm như thế cũng đã quen rồi, cho nên bọn họ cũng không định ra ở riêng, cuối cùng chỉ có hai người Cố Đình Chu và Lý Chiêu Đệ ra ở riêng thôi.
Đây cũng là nguyên nhân có viện nhỏ này, nhắc tới cha Cố mẹ Cố trong thôn, thì đây cũng là bậc cha mẹ chồng hiểu lý lẽ hiếm có, cây to chia cành, con trai lớn thì ra ở riêng, bọn họ cũng có cái nhìn cởi mở, chỉ là có chút không ưa sự hẹp hòi của Lý Chiêu Đệ và sự tham lam của người nhà họ Lý thôi.
Sau khi ở riêng, mới bắt đầu thì cô ấy rất vui sướng, một mình muốn ăn gì thì ăn, mặc dù mỗi tháng cha Lý mẹ Lý đều lấy đi năm đồng từ tay cô ấy nhưng cô ấy vẫn còn năm đồng mà, một mình mình cũng có thể sống khỏe, còn có thể để dành được chút tiền.