Trước tiên cô đi hâm nóng bánh bao, sau đó cô cùng Đại Bảo đi rửa mặt, nước giếng lạnh lẽo làm cho cả người thật thoải mái.
Cô để cho Đại Bảo trông giữ bếp lửa rồi đi vào nhà chính lấy ra ba hộp sữa bột khác nhau, mở ra rồi đổ vào cái bình đã chuẩn bị trước đó, ở trên từng bình đánh dấu khác nhau để phân biệt ba loại sữa bột khác nhau.
Làm xong thì cô đóng nắp thật kín, ném cái vỏ hộp vào không gian, hủy diệt chứng cớ.
Sau đó cô pha sữa bột trẻ em cho Đại Bảo và sữa bột dành cho người lớn cho mình, mỗi loại một cốc.
Thân thể của Đại Bảo quá gầy yếu, suy dinh dưỡng trong một thời gian dài, nên lớn lên cũng không cao, sợi tóc mảnh; tuy rằng nguyên thân có tốt hơn một chút nhưng sắc mặt cũng là vàng như nến, đều cần bổ sung thật nhiều các món có chất đạm cao.
Cô đặt cốc sữa đã pha xong lên bàn cơm, ba cái bánh bao trong nồi cũng đã được hâm nóng, lúc cô lấy chén đĩa gắp bánh bao thì thừa dịp lấy hai cái bánh bao lớn đang nóng hôi hổi từ trong không gian ra, đặt xen lẫn với mấy cái bánh bao trong nồi.
Trong không gian vẫn còn lại hơn bốn trăm chín mươi cái bánh bao thịt mà cô đã mua trước đó, dù sao Đại Bảo cũng không biết cô mua bao nhiêu, có thể trộn hai loại khẩu vị để ăn chung.
"Đại Bảo, đi, rửa tay ăn cơm nào.
"
"Mẹ, đây là gì?" Nhìn thấy hai cốc sữa ở trên bàn, vẻ mặt Đại Bảo đầy nghi hoặc, cái mũi nhỏ thò tới hít hít, mùi thật thơm.
"Đây là sữa bột, trước đó cha của con có gửi cho mẹ phiếu sữa bột, nên mẹ có đặt mua với bên phía công xã, hôm nay đi lấy về đấy.
"
"Sữa bột à? Hay là để dành cho em trai đi, con không cần, con đã trưởng thành, không cần uống sữa, em trai cần nó hơn.
"
Nghe lời của Đại Bảo nói xong, Lý Thanh Vận cảm thấy vô cùng đau xót trong lòng, đứa trẻ này nhỏ như vậy mà đã hiểu chuyện, thật sự làm cho người ta đau lòng.
"Em trai cũng có, đây là của con, mẹ cũng có này, ba người chúng ta đều cần bổ sung dinh dưỡng.
" Lý Thanh Vận nói xong bưng lên cốc sữa bột ở trước mặt mình uống một hớp lớn.
Lúc này Đại Bảo mới yên tâm, cũng tiến đến hớp một ngụm sữa, chậm rãi nếm vị rồi chậm rãi nuốt xuống, sau đó vô cùng ngạc nhiên và vui sướng nói với mẹ: "Uống rất ngon" thì ra sữa bột có hương vị như thế này sao.
"Còn có món ngon nữa, đây này, con ăn thử cái bánh bao thịt này xem.
"
"Mẹ cũng ăn.
" Đại Bảo cầm một cái bánh bao đưa cho mẹ trước, rồi mới tự mình cầm lấy một cái bánh bao cắn một miếng, nhân thịt nồng đậm hòa quyện với nước sốt, chỉ cần cắn một miếng thôi là đã thấy ngon vô cùng.
Hai mẹ con đều không nói chuyện, chỉ tập trung thưởng thức từng hớp sữa, từng miếng bánh bao.
Sau khi ăn hết hai cái bánh bao thịt, uống hết một hớp sữa cuối cùng thì Đại Bảo mới thỏa mãn ợ một cái, mùi ợ hơi đều là thịt trộn lẫn với mùi sữa.
"Mẹ, bánh bao thịt ăn ngon thật.
"
Đây là trong cuộc đời ngắn ngủn của thằng bé được ăn một bữa ngon và no hiếm thấy như vậy, nhiều năm về sau khi nhớ lại thì những ký ức này vẫn còn mới mẻ.