Lý Thanh Vận thấy bà cụ có chuyện muốn nói, cô trực tiếp hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ đến đây có chuyện gì à?”
Mẹ Cố cân nhắc mãi rồi mới nói: “Không phải sắp vào thu rồi sao, nên cần may quần áo mùa thu, quần áo năm ngoái của Đại Bảo không thể mặc được nữa, năm nay lại có thêm một đứa nhỏ nữa, mẹ sợ con làm không xuể nên đến đây xem con cần giúp đỡ không.
”
Lý Thanh Vận lập tức hiểu ý của mẹ Cố, có lẽ là đã nghe nói hôm nay cô mua rất nhiều đồ, sợ cô tự may hết vải, nên tìm cách để cô may quần áo cho bọn trẻ, chỉ là nói khéo léo hơn thôi.
Đều là vì bọn trẻ, cô cũng không thấy không vui, ngược lại còn vui vì bà ấy quan tâm đến bọn trẻ.
“Thật sự một mình con làm không nổi, mẹ có thể giúp con thì tốt quá hai đứa trẻ thậm chí còn không có quần áo mùa đông nên phải may hết.
”
“May cả quần áo mùa đông?”
Mẹ Cố rất ngạc nhiên, trước khi đến đây bà cũng đã chuẩn bị tinh thần, chỉ cần thuyết phục được mẹ Đại Bảo mai cho hai anh em hai bộ quần áo mùa thu là được rồi, dù hôm nay có chịu nhiều uất ức bà cũng nhận, không ngờ chẳng phải tốn tí sức lực nào đã thành công rồi? Còn có tin vui bất ngờ nữa.
“Vâng, may cho Đại Bảo hai bộ quần áo mùa thu và mùa đông, Nhị Bảo bây giờ còn nhỏ, hay đái dầm phải thay thường xuyên nên may ba bộ quần áo mùa thu và mùa đông, ngoài ra con còn may thêm mấy cái quần nữa.
”
Thực ra cô vẫn chưa đặt hàng, nhưng cô nghĩ chị Thải Hà bên kia có quan hệ, áo bông của hai đứa trẻ cũng không tốn mấy cân bông, lần sau nhờ cô ta lấy giúp một ít chắc không khó.
“Trong lòng con có dự định như vậy thì quá tốt rồi, nếu cần gì con cứ nói một tiếng, mẹ và chị dâu cả có thể giúp đỡ.
”
Mẹ Cố thấy cô đã sắp xếp xong, thậm chí đã đặt cả bông rồi, vừa may quần áo vừa mua giày mới cho đứa nhỏ, có chút nghiêm túc trong cuộc sống, trong lòng bà cũng cảm thấy an tâm.
Lý Thanh Vận lấy từ trong tủ ra mấy mảnh vải, một mảnh sọc xanh trắng, một mảnh xanh trơn, một mảnh màu vàng nhạt, một mảnh đen trơn và một mảnh vải bằng nhung màu nâu, đều phù hợp với con trai và phù hợp với thời đại này.
Hôm qua ở trong không gian cô chọn rất lâu mới quyết định được, vì lúc mua là mua thành cuộn, mỗi lần lấy ra một cuộn thì phô trương quá, cô ước chừng lượng cần dùng, rồi dùng kéo cắt ra.
Mẹ Cố sờ sờ những mảnh vải này, mặt vui vẻ.
“Đều là chất liệu tốt, màu sắc cũng đẹp, mảnh vải bông màu vàng nhạt may quần áo mùa thu cho Nhị Bảo vừa đẹp vừa thoải mái, mảnh vải sọc xanh trắng thì may quần áo cho Đại Bảo cũng tốt, mảnh màu đen may làm quần cho đỡ bẩn, mảnh bằng nhung màu nâu may thành quần đông để giữ ấm.
” Bà cụ vừa sờ vừa nói.
Nhìn qua những mảnh vải này đều dành riêng cho hai đứa nhỏ, vải cũng nhiều, ước chừng làm xong vẫn còn thừa kha khá.
“Vâng, mảnh vải bông sọc xanh trắng và vàng nhạt này may cho hai anh em mỗi người hai bộ đồ mùa thu, may cho Nhị Bảo nhiều hơn một bộ.
Mảnh màu xanh trơn và mảnh vải nhung màu nâu thì may cho bọn trẻ một cái áo khoác mỏng, trời lạnh thì mặc thêm bộ mùa thu, mùa thu có hai bộ như vậy là được rồi.
Mảnh màu đen tương đối dày thì may quần, mùa thu hay mùa đông đều có thể mặc được, may cho Đại Bảo Nhị Bảo mỗi đứa hai cái.
Áo bông mùa đông thì dùng vải màu xanh và đen cho đỡ bẩn, mỗi người hai bộ.
Sau đó, phần vải còn lại sẽ may thêm cho Nhị Bảo vài chiếc quần lót, cậu bé hay tè dầm nên cần thay nhiều.
”
Lý Thanh Vận giải thích sơ qua về sắp xếp của mình, mẹ Cố cũng gật đầu đồng ý, như vậy rất tốt, cơ bản là đã suy nghĩ từ trong ra ngoài.
Nếu người khác may nhiều quần áo mới cho con như vậy, chắc chắn bà sẽ thấy rất lãng phí, nhưng thấy hoàn cảnh đặc biệt của hai đứa cháu trai của mình, bà rất vui vì mẹ của chúng nhờ việc may quần áo cho con, nào dám có ý kiến.