Thập Niên 60 Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh


Một chiếc xe quân đội đang đi trên đường, Giang Phàm và tài xế Tiểu Tống thay nhau lái nên cũng không mệt lắm.

Chiếc xe này là Giang Phàm mượn được từ người nhà, tiện có tài xế luôn, hai người cùng hộ tống Cố Đình Chu về nhà.

Bố mẹ Giang Phàm biết Cố Đình Chu cứu con trai mình, nên bỏ cả công việc đích thân đến bệnh viện thăm, còn hứa dù anh có bất cứ yêu cầu gì cũng có thể nói ra, chỉ cần họ có thể thực hiện được họ sẽ giúp.

Nhưng Cố Đình Chu không cần gì cả, chỉ muốn sớm xuất viện về quê nghỉ ngơi.

Nhưng với chức vụ hiện tại của anh, thì không thể có xe chuyên chở được, đường xá lại xa xôi, ngồi tàu hỏa thì không được, vậy nên chỉ đành nhờ họ giúp đỡ.

Bố mẹ Giang Phàm rất thích anh, không những vì anh là bạn tốt của con trai, mà còn vì anh đã cứu con trai họ.

Quan trọng hơn là trên người anh có một khí chất rất dũng mãnh dám nghĩ dám liều, giống như một con sói, chỉ cần có cơ hội, anh sẽ trở thành con sói đầu đàn.

Anh không lợi dụng ơn cứu mạng để đòi báo đáp, mà chỉ nhờ một chuyện nhỏ, để cho họ cũng được thanh thản trong tâm hồn.

Điều này khiến bố mẹ Giang Phàm càng thêm yêu mến người bạn này của con trai.


Người khác không đưa ra yêu cầu, nhưng mình cũng không thể phớt lờ việc người ta có ơn cứu mạng với mình.

Vậy nên họ đi nói một tiếng, Cố Giang Đình được duyệt nghỉ ba tháng vẫn hưởng lương, hơn nữa chiến công lần này cũng thuộc về anh.

Đồng thời, Giang Phàm còn đích thân đưa anh về nhà, sau đó còn giúp anh vài phần trong việc phát triển sự nghiệp sau này, nhưng đó là chuyện về sau.

Cố Đình Chu nằm trên ghế sau mềm mại, trong lòng trăm mối tơ vò, anh sắp về ngôi nhà bấy lâu chưa bao giờ về, có cảm giác khiếp sợ khi sắp về đến quê, anh không ngủ được, bây giờ tất cả không có gì quan trọng bằng hai đứa trẻ của anh.

Thôn họ Cố.

Sáu giờ sáng, Nhị Bảo thức dậy theo đồng hồ sinh học, Lý Thanh Vận thay tã cho con, sau đó lại đút sữa, cuối cùng Nhị Bảo lại ngủ thiếp đi.

Mấy hôm nay ăn uống tốt, hai bé con đều phúng phính lên không ít, nhìn cũng đầy đặn hơn, không còn gầy nhom như trước nữa.

Lý Thanh Vận nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại tràn đầy sức lực, tuy cuộc sống trong thôn hơi vất vả, cũng nhiều việc.

Nhưng mấy hôm nay cô đã dần quen, nếu đã không thể thay đổi được cuộc sống thì phải biết tìm cách để hưởng thụ nó.


Cô sẽ không đi làm cho tập thể, vì rất mệt rất khổ, nguyên thân này khó khăn lắm mới dưỡng được làn da đẹp thế này, cô không thể phá hoại được, dù sao phụ nữ ai cũng thích cái đẹp.

Nhưng cô cũng phải chăm hai đứa trẻ, phải sắp xếp làm lụng ruộng được phân, để ba mẹ con không bị đói.

Còn về sinh hoạt phí mà người chồng hờ kia của cô gửi, sau này cô đều sẽ dùng cho các con, cô sẽ không giống nguyên thân để người nhà  mẹ đẻ bòn rút hút máu mình, chỉ cần họ dám mở miệng đòi tiền, cô sẽ khiến họ phải nhả hết số tiền đã nuốt ra.

Nói đến đây, cô chợt nhớ chắc người nhà họ Lý cũng sắp đến đòi tiền đúng không?
Trước đây mỗi lần Lý Chiêu Đệ mang tiền về, mấy ngày sau người nhà cô lại tìm đến.

Lý Thanh Vận rửa ráy xong, bắt đầu nấu bữa sáng, trong nhà có bánh màn thầu, cô hâm nóng hai cái, lại chưng thêm một bát trứng to.

Hai người ăn là vừa đủ.

Lúc đầu khi cuộc sống được cải thiện, Đại Bảo bữa nào cũng ăn rất nhiều, ăn no căng mới thôi, một người lớn như cô mới ăn được ba cái bánh bao thịt, mà cậu nhóc đã ăn được hai cái.

Lý Thanh Vận biết đây là di chứng sau chuỗi ngày bị đói.

Vậy nên cô cũng không khuyên con, chỉ cố gắng cho Đại Bảo cảm giác an toàn, để cậu nhóc biết sau này mình có thể ăn no, không phải chịu đói nữa.

Đến hôm qua, Đại Bảo đã không ăn ngấu nghiến như hổ sói nữa, mà đã biết ăn no thì dừng lại.

 



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận