“Vậy cảm ơn Vương đại ca.
Đúng rồi, cái cửa cháu mang về đã để bên ngoài.”
Vương Thiết Trụ gật đầu, ra vẻ đã biết.
Buổi chiều, Hoàng Đại Sơn và những người khác đã trở lại từ Cung Tiêu Xã.
Trong thôn cứ ba ngày sẽ có xe bò đi trấn trên, không khéo hôm nay không phải ngày xe bò đi, họ chỉ có thể đi bộ, mất hơn hai giờ.
Hôm nay không cần chờ bò đi đường, thực ra nhanh hơn nửa giờ so với ngày hôm qua, nhưng mệt mỏi thì như nhau.
Vừa về đến nơi, Vệ Mỹ Lệ đã hét lên: “Lăng thanh niên trí thức, bạn thông minh quá, may mắn bạn hôm nay không đi, mệt chết người, Cung Tiêu Xã muốn mua gì cũng chả có.”
Không biết có phải vì vừa đến đã cùng nhau ở nhà khách một đêm, hay không, cô ta luôn cảm thấy mình và Lăng thanh niên trí thức quen thuộc hơn những người khác, quan trọng nhất là Lăng thanh niên trí thức nhìn là biết không thiếu tiền, không thể chiếm tiện nghi của cô ta.
Lăng Vân Duyệt không lộ vẻ gì mà né tránh cánh tay mà Vệ Mỹ Lệ muốn đưa tới kéo cô.
"Cũng không phải không muốn đi, mà là lúc tôi trở về thì mọi người đã đi rồi."
Vệ Mỹ Lệ có chút chột dạ, lúc ấy không gặp người, cô ta quả thật đã quên cô.
Cô ta nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, đảo mắt nhìn đến đồ đạc trên mặt đất còn chưa kịp bày biện: “Ha ha, Lăng thanh niên trí thức, này đó đều là bạn mua sao? Tôi cũng muốn mua cái tủ, quần áo tôi mang đến cũng chưa có chỗ để.”
“Bạn đến thôn đầu đông tìm chú Lương là được, đi là biết, rất dễ tìm.”
Lăng Vân Duyệt khẳng định Vệ Mỹ Lệ tuyệt đối không có chứng hay quên, cô vừa dứt lời, cô ta liền vội vàng chào đón người cùng nhau đi rồi.
Bị tính tích cực của cô ta lây nhiễm, cô cũng đi tìm Lư kế toán để đóng tiền thuê nhà, lập tức đóng một năm tiền thuê nhà.
Cô còn phải ở đây nhiều năm nữa, nhưng cô cũng không muốn quá nổi bật, đóng một năm một lần là tốt rồi.
Lúc trước cha mẹ Lăng gia để lại 3 ngàn 2 hơn trăm tiền mặt, công tác bán 1600, còn có tiền an ủi hậu phương 2000, xuống nông thôn mua này mua kia, cũng mới dùng hơn trăm khối, lúc này tiền là thật đáng giá.
Nói như vậy cô vẫn là một tiểu phú bà, lập tức đạt tới mục tiêu cuối cùng kiếp trước, khiến cô có chút lâng lâng, nghĩ vậy Lăng Vân Duyệt không tự giác mà ngây ngô cười lên.
Chờ Vương Thiết Trụ làm xong, mặt trời đã sắp xuống núi.
Đối với người thưởng thức tay nghề của mình, hắn luôn luôn có kiên nhẫn,
“Lăng thanh niên trí thức, bếp lò trong bếp đã dựng xong, cháu chỉ cần đợi hai ngày là có thể sử dụng.
Cái giường đất bên trong cô cũng nên đốt hai ngày.”
Lăng Vân Duyệt nhìn căn phòng đơn biến thành một phòng một sảnh, không khỏi vui mừng.
Cô đưa cho họ đường đỏ đã chuẩn bị sẵn, mỗi người nửa cân.
Mọi người tăng ca thêm giờ để xây bếp cho cô, mà cô còn chưa thể chuẩn bị một bữa ăn ngon để tiếp đón mọi người, là lỗi của cô.
Cô đã mua những thứ này ở Cung Tiêu Xã trước khi xuống nông thôn, đường là thứ quan trọng trong thời đại này, dĩ nhiên cô muốn chuẩn bị nhiều hơn.
Lăng Vân Duyệt vui vẻ nói: “Vương đại ca, thật sự là quá cảm ơn.
Là một thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, cháu cái gì cũng không hiểu, may mắn được đến đại đội của chú.
Mọi người trong thôn thật là quá nhiệt tình, đều là người tốt.
Tay nghề của các chú là số một!” nói xong, cô giơ ngón tay cái lên.
Vương Thiết Trụ lâng lâng đi lấy tiền công vừa mới được thanh toán.
Nếu không phải tiền công này do đại đội trả, hắn còn tưởng rằng mình làm việc miễn phí cho Lăng thanh niên trí thức.
Hắn mới học hai năm tiểu học, cũng biết đây là cái gọi là Bá Nhạc.