Hứa Quốc Hoa muốn nói cho con trai, lại cảm thấy mình như vậy thì quá phỗng mũi.
Ho khan hai tiếng hỏi: "Con đang nghĩ gì?”
Hứa Vân Cường gãi gãi tóc, "Mẹ bảo con ngày mai cùng Tiểu Lệ, Tiểu Lan và Lôi Lôi đi học.
”
Hứa Quốc Hoa không nói gì, quay đầu nhìn về phía Trương Tuệ Phương.
Trương Tuệ Phương lại gõ xuống trán Hứa Vân Cường, "Cho con đi học có gì không tốt, em trai em gái con đều đi, con không biết xấu hổ làm một người mù chữ?"
Hứa Vân Cường đỏ mặt nói: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi, lại đi học lớp một không phải làm cho người ta chê cười sao?"
Hứa Vân Lệ cười nói: "Anh cả, anh lớn hơn nữa cũng chưa từng đi học, không từ lớp một bắt đầu thì bắt đầu từ đâu?"
“Có chuyện gì liên quan tới em!” Hứa Vân Cường trợn trắng mắt.
Hứa Vân Lệ phản bác: "Em không phải cũng quá tuổi sao!”
Hứa Vân Lan bật cười.
Thì ra anh cả rối rắm vấn đề này.
Cả nhà cũng chỉ có một mình cô vừa độ tuổi, hai người quá tuổi, một người ít tuổi.
Nhưng niên đại này lại không tính tuổi tác, có gì không thể.
Lúc này nói: "Tuổi lớn năng lực lý giải mạnh, không chừng học lên nhanh hơn, càng ưu tú hơn!"
“Chờ chút!” Hứa Quốc Hoa vừa kịp phản ứng, "Đi học?”
Hứa Vân Cường vừa thấy thái độ này của Hứa Quốc Hoa, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Không đồng ý là tốt rồi, vừa vặn không cần đi học.
Anh ấy chỉ muốn trở thành sức lao động lớn trong nhà, kiếm nhiều lương thực hơn chút.
Đi học cũng tốt, nhưng vẫn đói bụng, có ích lợi gì.
Trương Tuệ Phương hỏi ngược lại: "Đúng vậy, để bọn nhỏ đi học, phần mộ tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh, cũng có người văn hóa.
”
Hứa Quốc Hoa nhíu nhíu mày, "Ý tưởng không tệ, nhưng nếu đi hết thì rất đáng chú ý!”
Hứa Vân Cường lập tức yếu ớt nói: "Con có thể không đi.
”
“Có phần chuyện của con?” Trương Tuệ Phương lại giơ tay, "Ở một bên đi.
”
Hứa Quốc Hoa nói tiếp: "Em rống con làm gì, có chuyện gì từ từ nói.
”
Trương Tuệ Phương chống nạnh, "Cho bọn nhỏ đi học là do em quyết định.
Em không biết chữ, anh cũng không biết một sọt chữ, chúng ta đã chịu đủ khổ không biết chữ, anh còn muốn cho bọn nhỏ giống như anh không có văn hóa? Anh không cho đứa nào học, anh mới có thể dễ chịu.
"
“Trương Tuệ Phương, trước kia em không chê anh ít chữ, từ sau khi thầy Lục tới, em cũng không chỉ một lần ghét bỏ anh.
” Hứa Quốc Hoa thốt ra.
Bất thình lình lời ghen tuông ra khỏi miệng liền hối hận, nhưng đã không kịp.
Chính anh hiểu rất rõ, vợ không phải loại người đó, thầy Lục cũng là một chính nhân quân tử.
Hứa Vân Lan vội khuyên nhủ: "Cha, mẹ đâu có nói ghét bỏ cha, chỉ là muốn cho chúng con đọc sách nhiều, về sau có đường ra tốt.
”
Trương Tuệ Phương thấy ông ấy lại ăn dấm chua, vội nói: "Tiểu Lan em con giải thích với ông ấy, cha con chỉ thích thầy Lục có văn hóa, tự ghét bỏ ông ấy ít chữ.
”
Hứa Quốc Hoa một hơi nghẹn ở ngực, không lên không xuống không được.
“Em nói em ghét bỏ anh, em ghét bỏ anh, đừng đi theo anh!"
Trương Tuệ Phương không chút nhượng bộ, "Anh cho rằng em nguyện ý theo anh sao.
Nếu không có bốn đứa nhỏ, em mà thèm để ý đến anh.
”
Hứa Quốc Hoa tức giận đến phá cửa đi ra ngoài.
Bốn người Hứa Vân Lan há hốc mồm.
Luôn cảm thấy cuộc cãi vã này không giải thích được.
Hứa Vân Lan khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ sống với cha nhiều năm như vậy còn không biết tính tình của cha à, ngoài miệng nói lời tức giận là được, cũng đừng để trong lòng.
”
Trương Tuệ Phương lau nước mắt, cố gắng mỉm cười: "Mẹ không sao.
Con ra ngoài xem cha con đi, ban đêm lạnh, đừng để bị cảm lạnh.
”