Hứa Vân Lan sửng sốt, nói: "Được...”
Vẫn là mẹ rộng lượng.
Cô lại khoác áo khoác, lại ôm một chiếc áo khoác quân đội cũ nát đi ra ngoài tìm cha.
Tối om om, đưa tay không thấy được năm ngón.
Ra khỏi cửa, cô nhìn trái nhìn phải.
Tự hỏi cha có thể đi đâu đây?
Mặc kệ, trước tiên tìm theo một phương hướng đi.
Mới vừa đi được hai bước đã nghe thấy một giọng nói: "Tiểu Lan, con đi đâu?”
Hứa Vân Lan theo thanh âm nhìn qua, cha đang meo meo ở đống củi trước cửa, hòa làm một thể với bóng đêm.
“Cha, sao cha lại ở đây?”
Hứa Quốc Hoa hạ giọng nói, "Cha đây không phải sợ đi xa mẹ con lo lắng sao!”
Hứa Vân Lan giờ này khắc này đặc biệt muốn cho cha một ánh mắt xem thường, nhưng trời tối, cha không nhất định có thể nhìn thấy.
“Vậy cha còn cãi nhau với mẹ.”
Hứa Quốc Hoa trầm mặc một lúc nói: "Con không phải là nói vội quá à!”
Hứa Vân Lan đưa áo khoác cho Hứa Quốc Hoa, "Mặc vào đi, mẹ sợ cha bị cảm lạnh.”
Hứa Quốc Hoa quấn áo khoác, toàn thân ấm áp hơn không ít.
“Mẹ con cũng là người mạnh miệng mềm lòng, vẫn là quan tâm cha.”
Khóe miệng Hứa Vân Lan co quắp, "Cha cũng bớt nói nhảm chút đi, biết mẹ quan tâm cha còn tức giận mẹ.
Mẹ vì cái nhà này trả giá không ít so với cha, nhìn cũng lâu dài hơn cha.”
Hứa Quốc Hoa bị đứa con gái tám tuổi chế nhạo, không nhịn được nói: "Con bé nhà con thì biết gì?"
Hứa Vân Lan hỏi ngược lại: "Vậy cha nghĩ sao về chuyện mẹ cho bốn chúng con đi học?"
Hứa Quốc Hoa suy nghĩ một lát nói: "Cha không nói không đồng ý.
Đi học cũng được, nhưng không cần bốn người đều đi.
Gây chú ý là một vấn đề, còn cả chính con nếu muốn đi trước đi cũng được, Lôi Lôi còn nhỏ, chậm hai năm cũng không sao.
Anh trai và chị con xem như xong đi, đều đã qua tuổi nhập học.
Có chút tiền đó, còn không bằng mua thêm cho các con hai miếng dưa muối.”
Hứa Vân Lan biết cha vẫn để ý vấn đề ấm no trước mắt hơn.
Nhưng không đi học khẳng định không được.
Cô có thể dạy ba người bọn họ, nhưng không trực tiếp đến trường học, không thể lấy được bằng cấp, sau này đi vào xã hội, sẽ có rất nhiều bất lợi.
Kiếp trước anh cả học người ta buôn bán, không tính rõ sổ sách, chữ cũng không biết mấy chữ, kết quả bị người ta lừa tới lò gạch đen làm cu li.
Phải mất hai năm mới thoát ra.
Chị gái bởi vì không biết chữ, lại nhờ vả sai người, lại càng chịu đủ khổ.
Cô chậm rãi khuyên bảo cha: "Cha, tiền chúng ta không có có thể kiếm lại, nhưng qua tuổi đi học, muốn học lại thật sự khó khăn.
Con phải đi học, Lôi Lôi phải đi học, anh chị cũng phải đi học.
Vấn đề ấm no trong nhà cha không cần lo lắng, con có biện pháp giúp chúng ta sống một cuộc sống tốt đẹp.
Bánh mì sẽ có, sữa cũng sẽ có.”
Hai mắt Hứa Quốc Hoa sáng ngời, "Thật sao?”
Hứa Vân Lan trịnh trọng nói: "Con lấy danh nghĩa 'Hồ tam cô' bảo đảm.”
Hứa Quốc Hoa không biết tại sao, trong bóng tối nói chuyện với cô con gái tám tuổi, giống như đang nghe một bà lão lớn tuổi răn dạy.
Cảm giác là lạ, lại không hiểu sao làm cho người ta tin phục.
Loại tin phục này không liên quan đến "Hồ tam cô", chỉ là cảm thấy nhà mình nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Ông ấy giữ chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Hứa Vân Lan nói: "Đi, chúng ta về nhà.”
Hứa Vân Lan biết cha đây là thỏa hiệp, rất vui vẻ.
Nhưng vẫn lo lắng cha ngoài miệng không chịu thua, lại chọc mẹ tức giận.
Vì thế vừa đi vừa nói: "Vậy sau này cha đừng chọc mẹ tức giận.”
Hứa Quốc Hoa qua loa nói: "Cha biết...”
Vào trong phòng, Trương Tuệ Phương làm bộ không thấy Hứa Quốc Hoa.
Ba người Hứa Vân Cường cũng giả vờ ngủ.
Hứa Vân Lan cũng mượn cớ đi nhà xí đi ra ngoài.
Cho Hứa Quốc Hoa đủ thời gian xin lỗi.
Khi nghe cha mẹ đã hòa hảo, cô mới đi vào.