Thập Niên 60 Trọng Sinh Thành Cẩm Lý Tôi Cầm Theo Hàng Tỷ Vật Tư Xoay Người


Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Hứa Vân Lan, người duy nhất tiếp xúc nhiều với "Hồ tam cô" chính là cô.

Hứa Vân Lan suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây có thể là mì ăn liền mà thầy Lục nói, là do một người tìm nơi nương tựa ở quốc gia nhỏ kia phát minh ra.

"
Có tri thức bọn họ không hiểu, thì cô sẽ đẩy lên người thầy Lục, dù sao trong mắt toàn bộ người dân công xã, thầy Lục là người có văn hóa cao nhất.

Thầy Lục có biết hay không không quan trọng, dù sao bọn họ chỉ biết cho rằng thầy Lục không nói ra, Hứa Vân Lan là một cô bé tám tuổi khẳng định không có con đường để biết.

Tất cả mọi người căm thù quốc gia nhỏ kia đến tận xương tuỷ, ngay cả nhắc tới cũng không muốn nhắc tới.

Trương Tuệ Phương lúc này hạ giọng nói: "Nếu như vậy, chúng ta cũng không thể nói với bên ngoài, vạn nhất để người khác biết, phỏng chừng chúng ta ngay cả cháo loãng cũng không được ăn, còn sẽ bị phê bình.

"
Nói đến "bị phê bình", mọi người không khỏi che miệng.


Đều hạ quyết tâm cam đoan tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.

Hứa Vân Lan lại một lần nữa nhìn mẹ với cặp mắt khác xưa, mẹ luôn nhìn rất xa, để cô không cần vắt hết óc nghĩ biện pháp cảnh cáo bọn họ.

Ba chữ "mì ăn liền" hiện tại không thể nói với bên ngoài.

Mùi mì ăn liền gần như một đêm chưa tan, buổi sáng lúc Hứa Vân Lan tỉnh lại còn có thể ngửi được một chút.

Hứa Vân Cường từ nhà xí đi ra, vuốt bụng của mình nói: "Tiểu Lan, em nói 'Hồ tam cô' về sau còn cho chúng ta ăn mì ăn liền không?"
Hứa Vân Lan ra vẻ ngây thơ mà nói: "Loại đồ hiếm lạ này làm sao có thể mỗi ngày ăn được, lại nói ăn nhiều cũng sẽ chán đó!"
Hứa Vân Cường lơ đễnh lắc đầu, "Để anh mỗi ngày ăn, mỗi bữa ăn đều ăn không ngán.

"
Hứa Vân Lan lại nhắc nhở: "Ngẫm lại là được, đừng có ngày nào đó lỡ miệng, bằng không chúng ta sẽ gặp tai ương.

"
"Yên tâm đi, anh biết.

” Hứa Vân Cường không yên lòng nói.

Tim anh ấy đã sớm bay đi tìm mì ăn liền.

Hứa Vân Lôi đeo cặp sách hô: "Anh cả, chị hai, hai người nhanh lên, nếu không sẽ đến muộn.

"
Lúc này Hứa Vân Cường mới phát hiện Hứa Vân Lan cũng đã sớm đeo cặp sách, Hứa Vân Lệ đã đi tới cửa chính.

Cũng quên mất còn có chuyện đi học.


Bốn người vừa ra khỏi cửa đã gặp Hứa Vân Liên, Hứa Vân Liên cũng không biết nổi điên chỗ nào, nhìn thấy bốn người các cô đeo cặp sách thì cười không ngừng.

Nhưng lúc sắp đến trường học, cô ta không cười nổi nữa.

Một người hai người ba người bạn học, đều đeo cặp sách không khác bốn anh em bọn Hứa Vân Lan bao nhiêu.

Hứa Vân Lan hết sức vui vẻ.

Hiện nay mẹ cũng có thể dựa vào bán cặp sách kiếm tiền.

Đẹp lại rẻ.

Cũng không uổng công mẹ tăng ca nửa đêm, nến cũng đốt mất ba cây.

Cô cũng không nghĩ tới, công cụ chiếu sáng và vải vóc của xưởng vải lúc trước mua, thế mà lại phát huy công dụng ở niên đại này.

Mấy ngày kế tiếp, càng ngày càng nhiều bạn học đeo cặp sách ghép lại.

Cặp sách ghép lại trở thành mốt thịnh hành trong thôn, trái lại cặp sách màu xanh lá cây của Hứa Vân Liên, thấy thế nào cũng không hợp.

Hứa Vân Liên tức giận khóc lớn một hồi.


Trần Đại Ny bởi vì lời nói lần trước của Hứa Quốc Hoa, đã nhiều ngày không để ý tới nhà các cô, cũng không đi qua bên cạnh nhà bọn họ.

Lần này vì Hứa Vân Liên lại tìm tới cửa.

Mới vừa ăn xong cơm trưa, Trương Tuệ Phương đang bận rộn làm cặp sách, hiện tại người xung quanh cơ hồ đều có.

Hứa Vân Lan đề nghị Trương Tuệ Phương làm nhiều chút, buổi chiều tan học sớm, các cô có thể đi thị trấn bán.

Thật ra phụ nữ nông thôn phần lớn đều biết khâu vá bổ vá, nhưng khéo tay giống như Trương Tuệ Phương laik không có mấy người.

Trần Đại Ny chống nạnh, "Trương Tuệ Phương cô có năng lực, cô có bản lĩnh, hiện tại toàn bộ đại đội Đông Phong đều biết cô biết làm cặp sách.

"
Trương Tuệ Phương lẽ thẳng khí hùng nói: "Con một không trộm, hai không cướp, bằng bản lĩnh của mình ăn cơm, con lại chọc mẹ chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận