Đầu Hà Bình đầy hắc tuyến, trầm giọng nói: "Bí thư công xã đã đóng dấu, cho dù Hứa Quốc Hoa bị xóa tên, bây giờ vẫn đã làm con thừa tự cho chú hai cậu ấy.
Các người muốn có ý kiến, tự mình đi tìm bí thư công xã, chuyện tôi có thể làm cũng chỉ có bấy nhiêu.”
Hứa lão âm thầm nói Hà Bình thật sự là một lão mưu mẹo.
Ông ấy suy nghĩ nhiều lần nói: "Nếu đã như vậy, tôi làm theo ý lãnh đạo.
Các người nếu có năng lực, đi tìm bí thư công xã nói chuyện xóa tên.”
Nói xong tay nhấc bút hạ xuống, gạch bỏ toàn bộ một nhà Hứa Quốc Hoa ra khỏi chi nhà Trần Đại Ny.
Sau đó điền toàn bộ tên người một nhà Hứa Quốc Hoa vào danh nghĩa liệt sĩ Hứa Dát Tử.
Trần Đại Ny không nghĩ tới nói ra tình hình thực tế, vẫn có kết quả như vậy, tức giận đến mắt lệch méo miệng, thân thể không thể khống chế.
Hứa Quốc Hoa phản xạ có điều kiện.
Trần Đại Ny cho rằng muốn đỡ mình, lập tức miệng lưỡi không rõ quát: "Cút ngay...”
Hứa Vân Lan kéo cha ra, "Cha, chúng ta đi thôi.
Họ không thích chúng ta, con cũng không thích họ.
Cũng đã nhận con thừa tự, nhìn về phía trước.”
Hứa Quốc Hoa gật gật đầu, nói với Hứa lão Hắc và Hà Bình: "Ông ba, đội trưởng Hà, hôm nào phải cảm ơn hai người, cháu về trước.”
Hà Bình và Hứa lão Hắc thấy tâm tình Hứa Quốc Hoa không tốt, cũng thúc giục ông ấy về trước đi.
Lưu Thúy đỡ Trần Đại Ny, trong lòng chửi má nó.
Nhìn về phía bóng lưng Hứa Quốc Hoa hô: "Ấy......!Ấy......!Chú cứ đi như vậy à, mẹ làm sao bây giờ?”
Hứa Quốc Hoa dừng lại, gì cũng không nói lại tiếp tục đi.
Hứa Vân Lan quay đầu ngây thơ nói: "Bà nội không phải còn có bác dâu cả và vòng tay bạc sao, bác dâu cả tự mình lo liệu đi.”
Khụ khụ - -
Hà Bình thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của mình.
Con nhóc này thật sự tám tuổi sao?
Chiêu châm ngòi ly gián này chơi quá cao minh.
Hứa lão gần như có cùng suy nghĩ với Hà Bình, hơn nữa suy nghĩ còn nhiều hơn.
Lưu Thúy trong mấy phút đồng hồ đã nghĩ tới một trăm biện pháp đoạt tới vòng tay bạc, Trần Đại Ny ăn nói không linh hoạt, đi đứng cũng vô lực, nhưng cũng trong nháy mắt nghĩ tới một trăm biện pháp đắn đo Lưu Thúy.
Mục đích Hứa Vân Lan đã đạt được, túm góc áo Hứa Quốc Hoa trở về nhà.
Hứa Quốc Hoa vừa về đến nhà lại nằm vật xuống kháng, một câu cũng không nói.
Trương Tuệ Phương vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế, không phải là sửa gia phả thôi sao, thế nào mà như sửa mệnh vậy?"
Hứa Quốc Hoa cười khổ, "Sống nhiều năm như vậy mới biết mình không phải con ruột.”
Hứa Vân Lan nói chuyện trước sau một chữ không rơi xuống đất cho Trương Tuệ Phương, Trương Tuệ Phương kinh ngạc ngồi ở trên giường: "Em nói mà, nếu là thân sinh, sao có thể đối đãi với chúng ta như vậy.”
Hứa Vân Lan gật gật đầu.
Hứa Vân Cường, Hứa Vân Lệ và Hứa Vân Lôi có rất nhiều nghi vấn, nhưng đều bị Trương Tuệ Phương cản trở.
Còn cưỡng chế bọn họ ai cũng không được quấy rầy Hứa Quốc Hoa.
Đừng nói bọn nhỏ nhiều nghi vấn, Trương Tuệ Phương cũng là đầy bụng nghi vấn.
Ngược lại nhìn Hứa Vân Lan rất bình tĩnh.
Thật tình không biết Hứa Vân Lan hiện tại đã tiến vào không gian, đang nghĩ cách ăn mừng như thế nào.
Thoát khỏi đám sâu mọt Trần Đại Ny và Hứa Quốc Sinh này, là một chuyện vui vẻ.
Cô nghiêm túc lục lọi danh sách trên điện thoại, thật đúng là tìm được rồi.
Ăn uống gì có thể kích thích tiết ra dopamine và serotonin.
Vừa vặn trong không gian cô phát hiện ra nguyên liệu nấu lẩu cay và nước sốt.
Nhưng rửa rau lại là một vấn đề, bình đựng nước không ít, nhưng cô luôn cảm thấy rửa như vậy có hơi lãng phí.
Lấy tay làm kính viễn vọng nhìn chung quanh một vòng, thế mà thật đúng là để cô phát hiện nguồn nước.
Chính xác mà nói, là một chỗ suối không ngừng có nước sạch từ trong phun ra.
Tụ thành một cái ao nhỏ.
Cô có thể chắc chắn ở đó khi lần đầu tiên phát hiện ra không gian không có ao, cũng không có nước.
Rõ ràng là đất trống, lúc này lại mơ hồ tản ra bừng bừng sinh cơ.