Cô cũng chỉ là thuận miệng nói chút mà thôi, lại thật đúng là xuất hiện bánh bao.
Vậy cô nói bánh mì thì sao?
‘Bánh mì! ! ’
Trong tay "bịch" một tiếng nhiều ra một chiếc bánh mì.
Giống như làm ảo thuật vậy.
Cô có hơi hoảng hốt, vội vàng nhìn trái nhìn phải, may mà anh chị em cô vẫn chưa tỉnh.
Trong lòng mặc niệm: Bỏ lại.
Đầu năm nay, bánh bao là đồ xa xỉ, chớ nói chi là bánh mì lớn thơm ngọt ngon miệng.
Bánh bao và bánh mì trong tay đồng thời biến mất.
Lặp đi lặp lại thử nghiệm vài lần, cô có thể xác định, Hứa Vân Lan cô cũng có không gian.
Đè nén kích động trong lòng, cô lại suy nghĩ, chỉ một mình cô ăn no thì không được, phải để cho cả nhà đều ăn no không đói bụng mới được.
Về phần những người khác, cô chỉ đành xin lỗi.
Sống lớn tuổi như vậy, đạo lý "thất phu vô tội hoài bích kỳ tội" cô vẫn hiểu.
Lòng người không đủ rắn nuốt voi, cô cũng khinh thường làm thánh mẫu.
Nhưng, làm thế nào để cho người nhà được ăn những thứ này, lại thành một vấn đề lớn.
Không gian không thể bị lộ.
Cho dù là cha mẹ anh chị em cũng không thể khinh thường.
Cha bây giờ còn không biết bác cả và bà nội bao tàng họa tâm, lại càng không biết sau khi ông ấy chết, một nhà bà nội đối xử với mẹ các cô tàn nhẫn cỡ nào.
Nói thêm đều là nước mắt.
Tình cảm giữa mẹ và cha rất tốt, mẹ biết, hơn phân nửa cha cũng sẽ biết.
Cha mẹ còn không biết, anh chị em lại càng phải thận trọng.
Hiện tại các cô tuổi đều nhỏ, không bảo đảm người nào đột nhiên nói lỡ miệng.
Rốt cuộc làm như thế nào mới có thể khiến nhà cô có thể tiếp nhận thức ăn đột nhiên xuất hiện, lại có thể kiên quyết giữ bí mật đây?
Trương Tuệ Phương vừa vào cửa đã nhìn thấy Hứa Vân Lan tám tuổi như bà cụ lão luyện thành thạo ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, không khỏi bật cười.
“Vân Lan, nghĩ gì mà nhập thần như vậy?”
Hứa Vân Lan hỏi mẹ: "Mẹ, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Trương Tuệ Phương nghĩ nghĩ, "Hình như là mười lăm, mười lăm tháng hai.
Con xem trí nhớ của mẹ, nếu con không nói mẹ cũng đã quên mua hương.
Mùng một mười lăm thắp hương bái Bảo Gia Tiên, mẹ dù nghèo cũng chưa từng đứt đoạn.
”
Trong lòng Hứa Vân Lan lộp bộp.
Năm đó, người một nhà ăn không đủ no, cha thật sự không có cách nào, bí quá hoá liều cùng bác cả, anh họ cùng đi Lý Trang đào củ cải, không cẩn thận bị người của đội tuần tra Lý Trang phát hiện.
Bác cả vì tranh thủ thời gian chạy trốn, làm cho cha bị vấp ngã.
Anh họ còn nhân cơ hội cướp đi mấy củ cải kia.
Cha bị trẹo chân, kết quả bị bắt ngay tại chỗ.
Khiến đội tuần tra đánh gần chết.
Cha cô phải vật lộn bò về nhà lại mất quá nhiều máu.
Hôm đó vừa vặn là mười sáu tháng hai.
Đó là ngày mai.
Vội hỏi: "Cha đâu?”
Trương Tuệ Phương tức giận nói: "Cả buổi chiều không thấy cha con, hơn phân nửa là đi giúp bác cả sửa nóc nhà.
”
Lại đi hỗ trợ nhà bác cả?
Bác cả cũng không phải không tay không chân, con trai lớn cũng hơn hai mươi tuổi, còn chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ sai khiến cha.
Thật đúng là "anh trai tốt" của cha.
Hứa Vân Lan ngây người, Trương Tuệ Phương đã vội vàng đi ra ngoài.
##
Nhà ăn công xã ăn cơm, cũng là lúc các xã viên vui vẻ nhất.
Hứa Vân Cường mười ba tuổi và Hứa Vân Lệ mười tuổi tranh nhau đi mua cơm, em trai Hứa Vân Lôi cũng hấp tấp đi theo phía sau bọn họ.
Đổi lại trước đó, Hứa Vân Lan cũng sẽ đi.
Nhưng hiện tại cô đang đánh lộn suy nghĩ tìm nơi để bánh bao ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có bánh bao là thích hợp nhất.
Vì không muốn dọa bọn họ, cô xem như là vắt hết óc.
Thời gian trong không gian là cố định, không cần lo lắng đồ sẽ hư hỏng.
Lại nói tiếp, nhà các cô hình như từ khi có loạn nạn đói tới nay chưa từng được ăn bánh bao bột mì trắng.
Vừa mới chọn chỗ xong, cơm đã được mua về.
Cha Hứa Quốc Hoa cũng tới đây.