Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi đi xuyên qua đại sảnh và nhà bếp đến chỗ cửa sau, Lâm Tĩnh đột nhiên hiểu ra, hoá ra cầu thang nhà hàng Quốc Doanh được xây ở bên ngoài, khó trách vừa nãy cô không nhìn thấy.
Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Tĩnh đi theo sau Chu Yến Hồng đi lên cầu thang.
Tuy rằng từ lúc biết được bản thân sẽ đi xem mắt với phó đoàn trưởng đến hiện tại, Lâm Tĩnh vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng khi cô lên đến tầng hai, lúc sắp vào phòng cô vẫn là nhịn không được mà cảm thấy hồi hộp.
Đó là phó đoàn trưởng đấy, cấp bậc còn cao hơn so với thư ký uỷ ban trong xưởng của bọn họ, huống hồ cô lớn từng này rồi cũng chưa từng tiếp xúc trong cự li gần với thư ký uỷ ban công xưởng.
Nghĩ đến đây Lâm Tĩnh nhịn không được mà tự khinh bỉ bản thân, lúc trước khi đến cô còn cảm thấy bản thân có kinh nghiệm xem mắt phong phú, lúc gặp mặt sẽ không cảm thấy sợ sệt, kết quả bây giờ cỏn chưa gặp được người, trong lòng cô đã bắt đầu căng thẳng rồi.
Cảm nhận được sự do dự của Lâm Tĩnh, Chu Yến Hồng dừng bước, nói nhỏ: “Ngơ ngác như vậy làm gì, hôm nay cháu đến là để xem mắt, phải ngẩng đầu thẳng lưng không được sợ sệt!” Vừa nói còn vừa vỗ bào lưng Lâm Tĩnh một cái.
Lực vỗ của Chu Yến Hòng không lớn, nhưng lại khiến Lâm Tĩnh thuận theo lực đạo này mà ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, nhưng cô nhìn một cái liền ngơ ra…
Kỷ Minh Quân = phó đoàn trưởng Kỷ?
Không chỉ Lâm Tĩnh ngơ người, Chu Yến Hồng nhìn thấy Kỷ Minh Quân cũng ngơ ngác, tuy rằng lúc Hoàng Nguyệt Cầm tìm bà ấy đã nói ngoại hình anh rất ra dáng nhân tài, nhưng Chu Yến Hồng thật không nghĩ đến ngoại hình của anh lại xuất sắc như vậy.
Lại nghĩ đến lai lịch và cấp bậc của đối phương, Chu Yến Hồng nhịn không được mà nhìn về phía Lâm Tĩnh, thầm nghĩ vận may của con bé này có phải quá tốt hay không.
Chu Yến Hồng lấy lại tinh thần, kéo Lâm Tĩnh đi qua bàn của Hoàng Nguyệt Cầm và Kỷ Minh Quân đang ngồi, trước tiên chào hỏi chủ nhiệm Hoàng, sau đó trên mặt nở nụ cười hỏi: “Đây là phó đoàn trưởng Kỷ phải không? Quả nhiên tướng mạo rất xuất chúng.
”
“Cô đừng khách sáo với nó, gọi tiểu Kỷ là được rồi.
” Trên mặt của Hoàng Nguyệt Cầm cũng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lâm Tĩnh có mang theo nét tò mò.
Tuy rằng lần xem mắt này là do Hoàng Nguyệt Cầm thúc đẩy thành công, nhưng từ trước đến này cô ấy cũng chỉ nghe đến tên của Lâm Tĩnh, cũng không biết cô gái này có ngoại hình như thế nào.
Bây giờ thấy được người rồi, lúc này Hoàng Nguyệt Cầm mới hiểu ra được là hoá ra Kỷ Minh Quân thích mẫu con gái dịu dàng như thế này, khó trách trước đây bà ấy giới thiệu đối tượng cho anh đều không thành công.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hoàng Nguyệt Cầm càng dịu dàng hơn mấy phần: “Đây chính là đồng chí Lâm đúng không? Nào nào, mau ngồi xuống đi, đứng mãi ở đấy làm gì chứ!”