Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Tố Phân tìm một chỗ mặt cỏ bằng phẳng mềm mại đặt Trăn Trăn lên trên mặt đất, Trăn Trăn nằm dưới đất, hai tay nhỏ vỗ vỗ mặt cỏ, bỗng nhiên một cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng.
Con bé vuốt mặt đất ẩm ướt, chung quanh mỗi một ngọn cây, mỗi một ngọn cỏ, chim chóc ở trong rừng, côn trùng, thú vật hoang dã, cô bé đều có thể cảm nhận được chúng nó tồn tại, thậm chí có thể phát hiện ra suy nghĩ của chúng nó.
Trăn Trăn bị cảm giác kỳ diệu này chấn động tới, cô bé nhắm mắt lại cảm nhận được gió nhẹ trong rừng, cố gắng cảm nhận toàn bộ cảm giác có chút huyền diệu này, cô bé lần theo thổ địa (dưới mặt đất) ướt át rồi kéo dài ra bên ngoài, xuyên qua mặt cỏ đi vào khối đất hoang gieo hạt giống cải trắng kia …
“Muốn ánh mặt trời…”
“Cảm thấy lạnh lẽo…”
“Tôi chỉ cần thiếu chút nữa liền có thể chui từ dưới đất lên…”
Trăn Trăn đem thần kinh đều xâm nhập vào phần thổ địa ở bên này, tựa hồ cũng đồng cảm giống như bản thân mình cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô bé nhịn không được tưởng tượng được ánh mặt trời ấm áp bao phủ.
Khi suy nghĩ của Trăn Trăn thay đổi, một tia nắng rồi lại một tia ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây rậm rạp, nỗ lực chiếu rọi lên trên một khối đất này, chiếu đến mỗi một gốc cây mỗi một thảm thực vật.
Cảm nhận được ánh sáng ấm áp bao trùm lên khắp người, Trăn Trăn nhắm chặt con ngươi khuôn mặt nhỏ lộ ra hạnh phúc tươi cười, con bé tựa hồ thấy được từng hạt mầm nhỏ non nớt từ hạt giống xông ra lại chui từ dưới đất lên, dưới ánh nắng chiếu xuống những thực vật dưới mặt đất dễ chịu nhanh chóng lớn lên.
Bà Lý cùng Vương Tố Phân đang nhổ cỏ, bỗng nhiên một chùm ánh sáng lóa mắt từ bên người chói lên, hai người không khỏi quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện Trăn Trăn không biết từ khi nào được bao phủ bởi một chùm ánh sáng.
“Trăn Trăn…” Vương Tố Phân chỉ sợ Trăn Trăn gặp nguy hiểm, nghĩ muốn tiến lên, nhưng mới vừa chạy hai bước đã bị bà Lý túm chặt cánh tay, nhưng vào lúc này, từng ngọn mầm cải trắng chui từ dưới đất đón gió mà lớn lên, cơ hồ chỉ trong giây lát liền trưởng thành.
Nhìn cải trắng đầy đất, ngay cả bà Lý nguyên bản còn trấn định cũng kinh ngạc, hai mắt bà thẳng tắp mà nhìn chằm chằm mặt đất, trong não trống rỗng.
Cảm giác rằng cải trắng đã hoàn toàn thỏa mãn, Trăn Trăn vui vẻ cười, suy nghĩ của con bé lướt qua cải trắng mà tiếp tục kéo dài ra bên ngoài, bắp này, cao lương này…
Vương Tố Phân trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đống bắp nguyên bản có chút khô héo bỗng nhiên mọc cao lên, trổ bông, một đống hạt bắp vừa nhiều vừa to nặng trĩu treo ở trên cây.
Tiếp theo cao lương, đậu nành, khoai lang, khoai tây… Gần qua mười lăm phút, trên mảnh đất này liền biến thành một bức tranh cảnh tượng vui sướng khi được mùa.
Nhóm cây công nghiệp đều trưởng thành, Trăn Trăn cảm nhận được chúng nó vui thích, trên mặt tươi cười càng sâu đậm.
Ánh mặt trời tan đi, trăn trăn lúc này mới thu hồi lại suy nghĩ về, chậm rãi mở bừng mắt.
Trăn Trăn chỉ nghĩ vừa rồi là một giấc mộng của chính mình, nhưng mở mắt ra lại bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ, cao lương nặng trĩu, hạt bắp cực to lớn, cải trắng mọng nước trắng trẻo… Trăn Trăn chớp chớp mắt, không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên trời: Đây vẫn là nằm mơ còn chưa tỉnh đúng không?
Nhìn Trăn Trăn trong nháy mắt tò mò nhìn tất cả mọi thứ chung quanh, Vương Tố Phân rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nghiêng ngả lảo đảo lướt qua từng bó cải trắng chạy qua, một tay liền ôm Trăn Trăn vào trong lòng ngực, trên dưới kiểm tra tới tận nửa ngày, thấy con bé không có gì khác thường, lúc này mới thở phào một tiếng nhẹ nhõm.
Dựa vào trong ngực Vương Tố Phân, Trăn Trăn vẫn như cũ nhịn không được quay đầu lại nhìn từng mảnh hoa màu trưởng thành kia, sự khiếp sợ trong lòng cô bé không thể thua kém bà Lý cùng Vương Tố Phân, chẳng qua là buồn ngủ mơ một cái giấc mộng, như thế nào liền đã làm mùa màng bội thu được chứ?
“Mẹ mẹ mẹ…” Vương Tố Phân tuy rằng phục hồi tinh thần lại, nhưng miệng vẫn là có chút không cất nổi nên lời: “Này này… Sao sao chuyện này… có thể xảy ra được chứ?”
Bà Lý theo bản năng muốn sờ túi thuốc phiện bên hông, mơ hồ từ trong túi móc ra cây thuốc lá cho vào mồm, châm lửa lên trên hít hai ngụm thật sâu, lúc này mới bình tĩnh lại.
Phun ra vài vòng khói, bà Lý nhìn mắt Trăn Trăn, thấp giọng nói: “Đứa nhỏ này sợ không phải là người thường.”
Vương Tố Phân vừa nghe đã mau chóng khóc: “Như thế nào không phải người thường? Con bé chính là đứa bé con mười tháng hoài thai sinh ra (người Trung Quốc thường nói 9 tháng 10 ngày mang thai là mười tháng), cùng Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc bọn chúng không có gì khác biệt.”.