Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ thấy Trăn Trăn vẫn đang ngồi vững trong sọt, cũng không biết bé đã ăn vụng được bao nhiêu thứ, khuôn mặt nhỏ dính đủ thứ chất lỏng màu đỏ, màu tím, màu xanh đan xen lẫn nhau giống như tiểu hoa miêu, nhìn vừa đáng yêu lại có mấy phần buồn cười.
Xung quanh Trăn Trăn rải rác bảy tám quả thông, còn đủ loại trái cây chất đầy nửa sọt.
Nhìn quả thông bền bỉ treo ở trên cây thông mà lúc trước dù có cầm gậy chọc cũng không rơi không có dấu hiệu trầy xước, Lý Mộc Vũ chật vật quay đầu lại, sau khi lồng đòn gánh qua quai đòn gánh để giữ thăng bằng giữa hai đầu sọt, anh ấy đột nhiên chạy như bay: "Mẹ ơi...!Mẹ..."
Dưới chân núi, bà Lý buộc xe ngựa vào thân cây, bản thân mình không chịu ngồi yên cầm xẻng nhỏ mang theo trên người mọi lúc mọi nơi, đào rau củ dại ở xung quanh.
Bà ấy vừa đào được một mớ rau bồ công anh cất lên xe ngựa, chợt nghe thấy tiếng kêu như quỷ khóc sói tru của con trai truyền tới từ phía xa xa.
Bà Lý tức giận lắc lắc đầu nói: "Cái đồ chưa được thấy qua việc đời! Nếu nó có được một nửa đầu óc của cha nó, mấy năm nay mình cũng bớt phải lo lắng nhiều."
Vừa lẩm bẩm xong, bà Lý đã thấy Lý Mộc Vũ xuất hiện ở trong tầm mắt mình giống như bị chó sói đuổi, anh gánh sọt chạy như bay từ trên núi xuống, sọt phía trước lẫn phía sau lắc lư mạnh, thậm chí có mấy củ khoai tây bị bay ra ngoài.
Người từng phải chịu đói như bà Lý nào nỡ vứt đồ ăn đi như vậy, bà ấy nhất thời thay đổi sắc mặt, muốn mắng con trai, nhưng lúc bà ấy đang định lên tiếng, chợt nhanh mắt nhìn thấy thứ trong sọt phía sau hơi quen mắt: buộc dây buộc tóc màu hồng, áo ngắn màu lam, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn như quả nho...
Khoai tây hay lương thực gì đó đều nhất thời bị bà Lý vứt ra sau đầu, trong đầu bà ấy chỉ có đứa cháu gái mình nhớ mong nhiều năm: "Lý Mộc Vũ, nếu con dám làm rơi cháu gái của mẹ ra khỏi sọt, mẹ sẽ chặt đứt chân chó của con đấy!" Tiếng hét đầy phẫn nộ của mẹ cuối cùng cũng khiến Lý Mộc Vũ hoàn hồn lại, anh ấy dần bình tĩnh lại, theo đó bước chân cũng chậm hơn.
Thấy xung quanh yên tĩnh không có ai, bà Lý không nhịn được vỗ đầu che mặt mắng: "Chẳng phải đã nói chuyện này cho con biết trước rồi hay sao, sao còn bị dọa thành thế này?"
"Không phải..." Lý Mộc Vũ khó khăn nuốt nước miếng, không biết nên giải thích như thế nào cho mẹ hiểu: Cơn sốc đầu tiên đã qua rồi, giờ đến đợt sốc thứ hai.
Bà Lý lườm Lý Mộc Vũ, đi qua bế Trăn Trăn lên, nhìn nửa sọt trái cây dại, bà Lý tò mò hỏi: “Bây giờ mới là tháng tám, sao táo đá đã chín rồi? Qủa thông hái ở đâu mà to thế, chín sớm thật đấy." Nói xong, bà Lý cầm quả táo đá ở dưới sọt lên cắn mấy miếng hết sạch.
"Không phải..." Lý Mộc Vũ cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, nhưng vừa mở miệng lên tiếng đã lại bị bà Lý vô tình cắt ngang: “Táo đá năm nay ngọt thật đấy, còn nhiều nước nữa, chờ vận chuyển xong lương thực về nhà, con quay trở lại hái tiếp đi, mẹ về dùng thìa đút cho Trăn Trăn ăn."
"Nhưng mà..."
"Con vừa cho Trăn Trăn ăn bao nhiêu thứ vậy? Nhìn khuôn mặt của con bé bẩn chưa này." Bà Lý vừa nói vừa lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo, thấm nước ở bình ra, lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn của Trăn Trăn.
Thấy bà Lý nói như bắn pháo liên thanh cuối cùng cũng nói xong, lúc này Lý Mộc Vũ mới có cơ hội lên tiếng: "Con cũng không biết hái mấy loại trái cây rừng này ở đâu cả, lúc con gánh sọt đi xuống núi, trong sọt chẳng có gì cả, lúc gần đến chân núi con chợt quay lại nhìn, thấy tự dưng có nửa sọt trái cây, dọa cho con sợ đến hai chân đều mềm nhũn ra."
"Bị dọa sợ đến mềm nhũn hai chân còn chạy nhanh được đến vậy cơ hả!" Bà Lý không nhịn được mắng lại, nhìn đống trái cây rừng lộn xộn ở trong sọt, thậm chí còn lẫn cả mấy củ khoai tây, có lẽ là do Lý Mộc Vũ làm văng ra, chỉ là không hiểu tại sao đều bị văng vào trong sọt phía sau.
Sau khi được mở rộng kiến thức nhìn thấy lương thực tự nhiên chín đến kỳ thu hoạch, bà Lý đã không còn để nửa sọt trái cây rừng này ở trong lòng, bà ấy thúc giục Lý Mộc Vũ: "Con mau lên núi vận chuyển đồ đi, mẹ đi qua nhà Lý đại nương nhờ bà ấy đưa Trăn Trăn về nhà giúp.
Thoáng cái đã sắp tới xế chiều rồi, cứ rề rà thế này là chậm trễ hết mọi việc."
Bà Lý bế Trăn Trăn bước đi thật nhanh, Lý Mộc Vũ nhìn chằm chằm vào trên, cũng may đường đến ruộng khai hoang nhà mình đi không khó, Lý Mộc Vũ có nhắm mắt lại cũng không đi lạc được.
Với lại vận chuyển đồ không cần phí đầu óc, nên tuy đầu óc của Lý Mộc Vũ như khúc gỗ, nhưng anh vẫn chuyển được nửa xe lương thực ngay trước khi trời tối.
Tuy đường chân trời phía xa xa vẫn còn tia sáng, nhưng trên núi đã sắp tối đến mức không nhìn thấy đường.
Lý Mộc Vũ gánh hai sọt ngô cùng vội vã xuống núi với Vương Tố Phân..