Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai chiếc nồi lớn đều đã được đun nóng, Quế Hoa nhìn đống thịt kia, hào phóng cho thêm dầu đậu nành vào trong hai chiếc nồi lớn, một nồi la để hâm cá, một nồi là để hầm xương.
Hai nồi hầm sôi lên phát ra tiếng ùng ục kèm theo mùi dầu khói.
Mấy đứa nhóc Minh Nam, Minh Bắc và Minh Vinh, Minh Quang nhà Lý Mộc Sâm đều vây quanh tủ đựng thịt không muốn cử động, hai mắt nhìn chằm chằm vào từng miếng từng miếng thịt béo ở trong tủ.
Bà Lý hớn hở nói: “Chờ cơm nước xong, chị dâu các cháu rán mỡ, phần tóp mỡ còn dư lại sẽ để các cháu rải đường ăn."
Minh Nam và Minh Bắc vừa nghe thấy vậy đã chảy cả nước miếng, Minh Quang cũng nuốt nước miếng, kéo ống tay áo của bà Lý: “Bà ơi, tối nay cháu ngủ ở nhà bà được không?"
"Được, Minh Nam và Minh Bắc ngủ ở giường đất, thêm hai anh em các cháu cũng không thành vấn đề." Bà Lý hít một hơi tẩu thuốc, lại nhìn mấy cháu trai, không nhịn được trêu chọc cháu trai: "Vừa nghe thấy tóp mỡ đã háu ăn rồi, thật ra sáng mai các cháu qua làm cũng được, chứ mẹ các cháu chưa chắc đã đồng ý cho các cháu ở đây."
Lý Minh Quang vừa nghe thấy vậy đã sốt ruột, nắm lấy ống tay áo của bà Lý làm nũng: “Bà ơi, bà nói với mẹ cháu đi, chứ cháu sợ sáng mai đến sẽ không còn dư lại thứ gì cả, chắc chắn đến đêm là hai người Minh Nam và Minh Bắc sẽ đi ăn vụng hết."
Lý Minh Vinh đứng ở cạnh đó gật đầu phụ họa theo, Lý Mộc Sâm liếc nhìn cậu ấy, không nhịn được muốn nói mấy câu với cậu: "Con và anh Minh Tây chỉ kém nhau có mấy tuổi thôi đấy, con nhìn lại mình xem, người ta có thể lên núi săn bắt heo rừng, còn con chỉ biết ở nhà canh ăn tóp mỡ.
Chờ đến mùa đông con đừng mải chơi nữa, cả gia đình chúng ta đều kéo nhau lên núi săn bắt heo rừng, để anh Minh Tây nhà con biểu diễn cho con xem thế nào là một dao đâm chết con heo rừng."
"Là đập chết heo rừng!" Lý Mộc Vũ sửa lại cách nói: "Đập chết thì óc eo mới bị nát hết, bác đã để vợ Lý lão nhị mang đầu con heo rừng trở về rồi, sớm biết vậy bác đã vác chiếc đầu heo trở về cho mọi người xem Minh Tây đập nát thế nào."
Minh Tây nằm ở trên giường đất, nhớ tới cảnh tượng con heo rừng nhào tới lại trưng ra vẻ mặt không thể yêu thương nổi.
Trăn Trăn nằm ở trên giường đất phía đông phòng nghe mọi người nói chuyện, bé rối rắm nghĩ: Mọi người có thể đừng nhắc tới chuyện một đập đã đập vỡ nát đầu con heo ra nữa được không.
Với một thục nữ thùy mị nết na, chuyện này quá hủy hình tượng.
Lý Mộc Vũ lại ngồi nói chuyện thêm lúc nữa, đoán đã sắp tới giờ dùng bữa, anh ấy nhờ Vương Tố Phân đi tìm giúp mình một bộ quần áo sạch sẽ, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, còn xa xỉ dùng xà bông thơm rửa sạch máu tanh trên người mình.
Đến khi tắm rửa sạch sẽ xong, anh ấy mới thay quần áo mới vào rồi đi ra ngoài ăn cơm.
Một bát cá hầm, một bát miến nấu với cải thảo và thịt heo, một bát khoai tây hầm… Minh Tây nhanh chóng đi lấy bát đũa tới, Minh Bắc chọn miếng thịt cá mềm mại, gắp vào trong bát nhỏ rồi đưa cho Vương Tố Phân: "Cho em gái ăn."
Ngửi thấy mùi cá thơm phức, Trăn Trăn không khỏi toét miệng cười, lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ trắng tinh mới nhú với Minh Bắc: Bạn tâm giao, lần tới em sẽ lại giúp anh câu cá.
Có câu nói "Đầu cá mè hoa đầu cá chép" là chỉ phần tươi ngon nhất trên mình con cá, cá mè hoa gọi là hoa liên, là loại ngon nhất trong số các loại cá mè.
Nếu câu được con cá to, chỉ nguyên phần đầu cá đã thành được một mâm cơm.
Nhưng hôm nay Lý gia có thu hoạch rất phong phú, khoảng mười cân cá, mấy trăm cân thịt heo rừng, nên bà Lý cũng không đau lòng nữa, dặn Quế Hoa cứ làm cho mọi người ăn no nê, bù đắp cho nửa năm đói bụng của bọn họ.
Trăn Trăn ngồi ở trong vòng tay của Vương Tố Phân, mở cái miệng nhỏ ra ăn từng miếng từng miếng thịt cá mè hoa Vương Tố Phân đút cho ăn, thịt cá mè hoa sông không chỉ thơm ngon mà còn rất mềm, đặc biệt là phần đầu cá, thịt cá mềm trơn nhẵn như thạch, không cần nhai, chỉ cần cho vào miệng là như tan ra trôi xuống bụng.
Trăn Trăn đã uống sữa mẹ nhạt nhẽo hơn bảy tháng, kể từ khi xuyên không tới giờ bé mới được nếm hương vị thơm ngon thế này, làm bé kích động đến suýt rơi cả nước mắt.
Chẳng mấy chốc, nửa bát thịt cá nhỏ đã xuống hết bụng, Trăn Trăn xoa xoa nhỏ bụng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn cho lắm, thấy các anh gắp đũa lên đũa xuống, bé lại chỉ vào đầu cá: "Ăn! Ăn!"
"Còn chưa ăn đủ cơ à?" Vương Tố Phân nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Trăn Trăn: "Nhưng con đã ăn nhiều quá rồi."
Trăn Trăn nhăn mặt tuyệt vọng, chỉ hận mình còn quá nhỏ tuổi, nếu lớn hơn chút nữa, bé sẽ tự cầm ăn được, chứ không cần phải người đút giống như bây giờ..