Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Minh Tây đi ra ngoài rửa mặt, sau đó quay trở lại ngồi ở bên bàn ăn, run lẩy bẩy: "Bà ơi, cháu cũng sắp đi học rồi, hay là ngay mai cháu cũng đi theo anh ngồi tàu hỏa đi."
Bà Lý trừng mắt lườm cháu trai: "Còn nửa tháng nữa cơ mà, anh cháu đi Băng thành đường xá xa xôi mất mấy ngày mới tới nên đi sớm, chứ cháu đi Y Đông thì vội cái gì, chờ đến ba ngày trước hôm nhập học ngồi tàu hỏa tới là được, cháu cứ tranh thủ mấy ngày ở nhà ăn nhiều thịt vào còn bồi bổi sức khỏe, đây là thịt heo rừng cháu săn được đấy."
Minh Nam và Minh Bắc đã ăn lưng lửng dạ, cuối cùng cũng có thời gian rảnh để nói chuyện, hai cậu nhìn Minh Tây bằng ánh mắt sáng như sao: “Anh ơi, lúc nào anh dạy bọn em cách đập vỡ đầu con heo rừng nhé?" Minh Tây cúi đầu gặm xương sườn trong bát, giả vờ như không nghe thấy gì.
Minh Nam chán nản hỏi Lý Mộc Sâm: "Chú ba ơi, các chú đi săn bắt heo rừng thế nào? Lần tới có thể dẫn cháu và Minh Bắc cùng đi không?"
Lý Mộc Sâm hớn hở nói: "Được, nếu các cháu không sợ thì cứ theo các chú, nhưng nói trước là không được bị dọa sợ tè ra quần đâu nhé!"
Minh Bắc lập tức ưỡn ngực nói: "Sao cháu có thể sợ được chứ? Cháu bảo đảm sẽ dũng cảm như nhị ca của cháu!"
Minh Tây nuốt miếng thịt heo rừng xuống bụng, trong lòng thầm rơi lệ: Có đánh chết tôi cũng không đi nữa đâu, quá TM dọa người, suýt nữa tè cả ra quần.
Trăn Trăn vừa nghe mọi người trong nhà nói chuyện với nhau vừa không ngừng ăn thịt cá, cái bụng nhỏ của bé nhanh chóng trở nên tròn xoe.
Ăn no xong lại thấy mệt, Trăn Trăn rũ đầu xuống ngáp dài ngáp ngắn.
Thấy vậy, Vương Tố Phân bế bé đi rửa mặt, rồi bế bé vào đông phòng để lên giường đất, mới vỗ về mấy cái, Trăn Trăn đã chìm vào giấc ngủ.
Từ nãy đến giờ, Vương Tố Phân chỉ mải đút cho Trăn Trăn ăn cá, còn chưa ăn được miếng cơm nào, giờ thấy hô hấp của Trăn Trăn dần trở nên ổn định, khuôn mặt nhỏ ngủ say ngọt ngào, cô ấy đắp mảnh vải nhỏ lên cho bé, rồi trở lại nhà chính ăn cơm.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Vương Tố Phân, Trăn Trăn len lén mở mắt ra, chờ xác định trong phòng không có ai, bé mới lại trở mình, hướng mặt về phía cửa sổ, điều khiển ý thức của mình rời khỏi cơ thể.
Buổi chiều lúc lên trên núi, bé nhìn thấy có thứ vàng óng lóe lên, nhưng còn chưa lại gần đã bị Vương Tố Phân đánh thức, vì vậy Trăn Trăn muốn tranh thủ lên trên núi tìm tỏi trong lúc mọi người đang dùng bữa.
Ngày mùa hè rất dài, Trăn Trăn xác định đúng phương hướng cứ vậy đi thẳng lên chỗ mình tới hồi chiều mà không dừng lại chỗ nào, có lẽ là do đã có mục tiêu, Trăn Trăn cảm giác chỉ trong thoáng chốc đã vào sâu trong khu rừng.
Bé từ từ lặn xuống lòng đất cách mặt đất ba bốn mét, nhìn thấy hai chiếc hòm gỗ xếp sát nhau, ngoài hòm gỗ có móc chiếc khóa đồng lớn.
Bé nhìn xuyên qua hòm gỗ, nhìn thấy trong hòm xếp đầy vàng thỏi.
Là người sống hai đời, kể cả đời trước làm ở cửa hàng trang sức trong trung tâm mua sắm cũng chưa từng thấy nhiều vàng thế này, Trăn Trăn lau nước miếng, dời mắt khỏi chiếc hòm đầu tiên, tiếp tục nhìn chiếc hòm thứ hai.
So với chiếc hòm đầu tiên được xếp ngay ngắn, chiếc hòm thứ hai hơi lộn xộn, vàng thỏi, vàng nguyên bảo, bạc khối, và mấy thứ tương tự chất hơn nửa hòm.
Ngoài ra còn một ít đồ trang sức bằng vàng bạc, hay vòng ngọc… mặt trên còn có mấy khẩu súng.
Bé nhớ bà Lý từng kể cho Quế Hoa nghe chuyện thổ phỉ hoành hành hồi mới thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Trăn Trăn nghĩ có lẽ đây là thứ thổ phỉ chôn xuống trên đường chạy trốn, định khi nào trở về sẽ đào.
Trăn Trăn nổi lên mặt đất nhìn, địa hình nơi này khá bằng phẳng so với trên núi, xung quanh có một tảng đá lớn nặng khoảng mấy chục cân, bé nghĩ có lẽ được dùng để làm ám hiệu.
Nếu đã tìm thấy hai hòm đồ này, Trăn Trăn không có ý định trả lại những thứ này cho đám thổ phỉ nữa, bé hòa ý thức của mình làm một với đất đai, dời hai chiếc hòm đến trên núi cách chỗ này mấy trăm mét, chôn thật sâu ở nơi ít người lui tới, rồi mới yên tâm rút ý thức về.
Trăn Trăn mở mắt ra, lúc này trời đã tối, bé dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên tây phòng, bên đó vẫn vang lên tiếng cười nói náo nhiệt.
Sau khi làm xong chuyện vừa nãy, Trăn Trăn cảm thấy rất mệt nhọc, bé trở mình lại ngủ thiếp đi.
Lúc này, trong tây phòng cực kỳ náo nhiệt, Minh Đông ăn no xong trở về phòng kiểm tra hành lý, trong lòng Minh Tây vẫn còn bóng ma tâm lý quá lớn về heo rừng, đến thịt cũng chưa ăn được mấy miếng đã đi về phòng theo Minh Đông.
Minh Nam, Minh Bắc và Minh Vinh, Minh Quang nhà chú ba ăn no đến nỗi không cả muốn nhấc mông ra khỏi ghế, mắt nhìn chằm chằm vào mấy miếng xương sườn trên bàn, định chờ ngồi cho tiêu một lúc lại cầm lên gặm tiếp..