Ôi trời ơi, Tô Nghiên bây giờ mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, vừa xuyên qua đã nhào lên người ta, còn nhào tới hai lần, một lần trên ghế sofa, một lần trong phòng, cả hai lần đều là cô ở trên, cũng quá mãnh liệt rồi đấy chứ?
Nghe nói ngủ với trai bao đẹp mã cũng tốn kha khá đấy, huống chi là anh quân nhân này lại càng đắt hơn? Thật muốn hào phóng quẳng một xấp tiền ra: "Tiền boa của chị đây, cầm lấy đi!"
Đáng tiếc, cô đã xuyên không rồi, lấy đâu ra tiền?
Không có tiền trả, nhưng cô có thể đổi trắng thay đen cơ mà! Tô Nghiên nghiến răng, nhanh chóng rụt chân lại, rồi hung hăng đạp vào đầu Lục Đình: "Cút đi, đừng có động vào tôi!"
Lục Đình cuối cùng cũng nổi giận, anh ôm chặt lấy eo thon của Tô Nghiên, nâng chân phải lên, từ nữ trên nam dưới biến thành nam trên nữ dưới.
"Tô Nghiên, chẳng phải em cầu xin anh ngủ với em sao? Vậy thì để anh ngủ với em cho đã.
"
"Lục Đình, tôi muốn ly hôn với anh, anh đi ngủ với bạch nguyệt quang của anh đi.
"
Lục Đình nhìn người phụ nữ quyến rũ, đôi mắt long lanh dưới thân, cúi xuống hôn lên môi cô, khơi mào lửa tình…
Tô Nghiên muốn vùng vẫy, nhưng vùng vẫy vài cái rồi lại nằm im chịu trận, thà thuận theo chiều nước còn hơn chống lại…
Đôi chân cô như rắn nước quấn lấy anh, chuyện này không thể trách cô được, chắc chắn là do thuốc vẫn còn tác dụng.
Cuối cùng làm sao mà ngủ thiếp đi, Tô Nghiên không biết, nhưng khi tỉnh dậy, cô phát hiện người đàn ông tồi kia đã không còn bên cạnh.
Tên này thật nhẫn tâm, rõ ràng là nguyên chủ của cơ thể này uống thuốc, vậy mà anh cứ như cũng uống thuốc, hành hạ cô không biết mệt mỏi.
Giờ thì hay rồi, eo mỏi lưng đau không đi nổi nữa rồi.
Tô Nghiên chậm rãi ngồi dậy, mặc từng bộ quần áo vào, rồi nhìn căn phòng sơ sài này, cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ.
Năm nay là năm cuối cùng của nạn đói lớn, cũng là năm nghiêm trọng nhất, cả nước bị thiên tai trên diện rộng, đói kém khắp nơi, xác người chết đói la liệt.