“Như vậy anh còn có thể tiết kiệm được một ít lương thực, nghe nói ông bà nội ở quê của Diệp Dao tháng trước đều bị phù nề, anh có muốn giúp cô ấy không?"
"Tùy em!"
Lục Đình lạnh lùng nói, mặt mày u ám bước ra ngoài.
Cha của nguyên chủ là Tô Thanh Sơn, một bác sĩ quân y, mẹ là Giang Linh Linh, trưởng khoa điều dưỡng của bệnh viện quân khu.
Cô còn có hai anh trai, anh cả Tô Trạch làm thư ký tốc ký tại văn phòng trung ương, anh hai Tô Lãng vẫn đang học đại học.
Gia đình họ Tô ai nấy đều thông minh, tiền đồ rộng mở, chỉ có Tô Nghiên sống như một bình hoa di động.
Hoàn toàn không chú tâm vào việc học, tốt nghiệp cấp hai đã khó khăn lắm rồi, cha con cùng nhau ngày đêm kèm cặp, trải qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cũng vừa đủ điểm đậu vào một trường cấp ba bình thường.
Năm nay thi đại học không đậu thì thôi, đến cả cao đẳng cũng trượt, quả thật là thành phần dị biệt của nhà họ Tô.
Thành phần dị biệt này không những không biết xấu hổ mà còn vênh váo tự đắc, cuối cùng vui vẻ lấy chồng.
Bệnh viện quân khu cách đơn vị của họ ít nhất sáu cây số, lúc kết hôn họ lại không mua xe đạp, nguyên chủ mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng không dễ dàng gì, nếu ly hôn rồi, không biết người nhà có lo lắng hay không.
Nhưng không ly hôn thì lại thấy uất ức chết đi được, tên khốn này trong lòng vậy mà lại có bạch nguyệt quang.
Tô Nghiên nhớ ra rồi, chuyện này là do em gái của Lục Đình, Lục Lê, đích thân nói với nguyên chủ.
Lục Lê không muốn nguyên chủ làm chị dâu của mình, nên đã nói thẳng mặt cô là bình hoa di động, là người đẹp não ngắn, chỉ được cái mã.
Nguyên chủ nghe xong rất tức giận, nhưng nghĩ đến cô ta là em gái của Lục Đình nên cô đã không so đo nữa.
Lục Lê càng nói càng quá đáng, lỡ miệng nói ra chuyện anh trai mình có bạch nguyệt quang trong lòng.
Cô ta còn nói, cô ta đã xem nhật ký của anh trai mình, bên trong ghi lại từng chút từng chút về thời học sinh của anh trai cô ta và bạch nguyệt quang kia.