Đầu tháng sáu năm 1960.Nhiệt độ mùa hè năm nay cực kỳ khô hạn.
Bắt đầu từ năm ngoài, trời rất ít đổ mưa, vì hạn hán lâu dài mà diện tích lớn đất canh tác đã bị ảnh hưởng, dẫn đến trình trạng thiếu lương thực trên toàn quốc.Công xã Nam Hà thuộc tỉnh H cũng không may bị liên lụy.
Người toàn công xã đang phải sống trong cuộc sống thắt lưng buộc bụng, đói ăn qua ngày.Hiện tại.Hơn bốn giờ chiều.Mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng không còn gay gắt như buổi trưa.Tô Tây ngồi bên giếng nước trong sân giặt mấy bộ quần áo đã thay ra.Sau khi vắt bộ quần áo cuối cùng trong chậu gỗ ném vào sọt tre, Tô Tây giơ hai cẳng tay mảnh khảnh trắng nõn ra run rẩy bê chậu gỗ, định đổ nước trong chậu xuống ruộng rau bên cạnh.Nhưng không ngờ chậu gỗ còn chưa rời khỏi mặt đất đã nghe ‘rắc’ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tô Tây cứng đờ.
Cô cúi đầu nhìn, không hề ngạc nhiên khi thấy trong tay có miếng gỗ nhỏ.Cô mím môi, trong lòng có chút không vui, theo bản năng nắm chặt miếng gỗ trong tay thêm một chút.
Lần này, miếng gỗ ‘chết không nhắm mắt’ đã trực tiếp biến thành mùn cưa.Lông mày cô giật giật, chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng…Cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ mấy ngày trước cô tỉnh lại từ trong thân thể này, sức lực của cô vốn không tính là nhỏ, thay đổi thân thể thì càng ngày càng lớn, để cho cô làm gì cũng phải cẩn thận.Dù vậy, đồ vật hỏng trong tay cô vẫn không đếm xuể.Nhìn thùng gỗ bị khuyết mất một góc, Tô Tây thở dài.
Cô gạt mùn cưa trong tay đi, cam chịu điều chỉnh giảm sức lực xuống, một lần nữa cố gắng đổ nước trong chậu.Sau đó bê cái chậu gỗ đã hỏng một nửa như bê một món bảo bối mỏng manh dễ vỡ đến dưới mái hiên để, chờ anh trai nhỏ trở về xem thử xem có còn sửa được nữa hay không.Sau khi chắc chắn rằng chậu gỗ không có bị mình phá hoại lần hai, Tô Tây thở phào nhẹ nhõm đứng dậy.
Cô xoay cái cổ đau nhức của mình vài cái, sau đó đi đến sào phơi quần áo ở chân tường sân phía đông cùng với sọt tre.Vừa đến sát tường, cô đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà từ nhà bên cạnh bay sang.
Ở thời đại không có cơm mà ăn này, ngay cả Tô Tây kiếp trước chưa bao giờ thiếu ăn thiếu uống cũng phải thèm đến nuốt nước bọt.Nhịn xuống cơn thèm ăn, Tô Tây nhặt một bộ quần áo lên, căng các nếp nhăn ra, sau đó phơi trên sào tre.
Trong lòng cô nghĩ, mùi thơm đậm đà như vậy không biết là nhà bác cả đang nấu món ngon gì.Chẳng qua là, mặc kệ trong ký ức của nguyên chủ, bác cả có cho nguyên chủ ăn hay không, bản thân cô ở thời đại khó khăn như này cũng không có mặt mũi nào ăn đồ ăn ngon của người khác.Vì vậy, cô chỉ có thể tăng tốc độ của đôi tay và tránh xa mùi thơm hấp dẫn này càng sớm càng tốt.Phơi bộ quần áo cuối cùng lên sào tre, Tô Tây giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ một chiếc áo sơ mi, sau đó xoay người cất sọt tre vào kho để đồ.Sau khi cất sọt, Tô Tây nhìn sắc trời ước lượng thời gian, chuẩn bị làm bữa tối.Ở nông thôn không có điện, để tiết kiệm tiền dầu hỏa, nhà nào cũng ăn tối sớm.Trong phòng bếp.Tô Tây thấy trong nồi có bột đen.
Cô không biết làm bột mì nhưng cũng có thể nhìn ra đây là bột mịn.
Chắc nó đã được bà nội lên men từ trước.Thế là cô lôi trong tủ ra một tấm vải cũ sạch, trải lên bàn, sau đó lấy bột trong nồi ra đặt lên tấm vải..