Cô ta còn tự thấy bản thân rất thông minh, lúc ra ngoài đã lén nhặt ăn hai miếng thịt muối Tết của mẹ chồng, sau đó bôi thứ nước sền sệt béo ngậy ấy lên trên môi, thật sự là làm đúng rồi.
Điều này cho thấy điều kiện của nhà họ Vương tốt cỡ nào, nhìn đám người đỏ mắt ghen tỵ kia xem, mùi vị được người khác ghen tị tuyệt biết mấy, Thúy Lan tức khắc cảm thấy bụng không đói nữa, chân cũng không mềm.
Trừ bỏ môi bị muối làm cho ngứa râm ran, thì thực sự rất hoàn hảo, không có cách nào, mẹ chồng sợ miếng thịt quý kia hỏng nên ướp rất nhiều muối.
Vì thế trong ánh mắt ghen tỵ của mọi người, Thúy Lan ngẩng khuôn mặt đen gầy của mình lên, dùng dáng vẻ khí sắc hiếm khi thấy nói: “Này thì có là gì, nhà chúng tôi ba ngày thì đã hai ngày ăn mặn, mấy ngày hôm trước mồm tôi cũng đầy mỡ, các người quên rồi sao?”Mấy người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ phô trương của cô ta, lại nghe được lời này, chế nhạo nhìn nhau cười, mà cũng không tiện vạch trần, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, bọn họ đều trong cùng một lữ đoàn, mà bọn họ cũng không thích bất kỳ ai biết nhà mình nghèo, cũng không nhìn xem vết vá chồng vá trên người mình, sắp không nhìn ra màu gốc quần áo, chỉ cúi đầu phủi phủi quần áo trên người rồi thuận tiện chuyển chủ đề.
Chỉ có Vương Mai Hoa mắt trợn trắng, ghé sát tai người phụ nữ bệnh cạnh, nhỏ giọng nói: “Ai chẳng biết môi cô ta bôi mỡ heo, vất vả như vậy, nếu quả thật ba ngày hai bữa mặn thì cô ta có thể gầy như thế này sao? Lừa người ngu chắc? Cô ta có bản lĩnh thì xách cái môi mỡ này về xem, xem mẹ chồng có chỉnh đốn hay một trận không, chỉ toàn lãng phí thứ tốt.
”“Suỵt! Đừng cho Thúy Lan nghe được, không lát nữa cô ta lại ngất ra đấy thì khổ.
”Vương Mai Hoa trợn tròn mắt, cũng nhớ tới lúc trước có chị dâu nhỏ chướng mắt Thúy Lan hay ra vẻ, trực tiếp vạch trần, không nghĩ Thúy Lan đỏ mặt tía tai rồi lăn ra xỉu một lúc lâu.
Cả nhà cô ta còn bám dai như đỉa, chị dâu nhỏ kia phải lấy 20 cái trứng gà ra để đền bù mới coi như xong chuyện.
Từ đó về sau, không còn người nào dám nói bất cứ điều gì trước mặt Thúy Lan, họ chỉ coi đó là một trò đùa vui vẻ, miễn là bản thân cô ta không thấy mất mặt là được rồi.
“Này, mấy ngày trước các người có nghe nói chuyện con bé Tây ngất xỉu ở sau núi chưa?” Vương Mai Hoa không muốn nhìn thấy khuôn mặt già nua lỗ mũi hướng lên trời kia của Uông Thúy Lan nữa nên chuyển chủ đề.
Ở nông thôn là như vậy, hiện giờ nơi giải trí thiếu thốn, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng sẽ truyền khắp cả lữ đoàn, huống chi người trong cuộc lại là "nhân vật có tiếng" trong thôn.
“Sao không nghe nói cho được, con bé Tây gì cũng giỏi, có văn hóa lại còn xinh đẹp, so với mấy thanh niên trí thức trong thành phố thì xinh đẹp hơn nhiều, thậm chí họ còn nhát gan hơn cả con bé.
”“Phải nói là con bé nhà họ Tô đó trông giống như tiểu thư nhà địa chủ ấy, haizz, cha mẹ đều đã mất, còn làm ra vẻ cái gì, không ngoan ngoãn tới giặt quần áo, nó mà còn như vậy, theo như tôi thấy sau này sẽ rất khó kiếm được một người chồng có chỗ dựa.
” Uông Thúy Lan vô thức liếm đôi môi ngày càng tê dại của mình, nói vài câu chua ngoa đầy mùi ghen ghét.
Không ngờ lại liếm phải vết dầu mỡ trên môi, cô ta lập tức dùng tay hớp mấy ngụm nước sông để xua đi vị mặn trong miệng.
.