Bữa cơm trưa rất phong phú, bà cụ cũng rất khéo tay, tối hôm qua Tịch Ngạn Nam mang cá về hầm, trong canh cá còn thả một miếng đậu phụ, được đổi từ người làm đậu phụ trong thôn.
.
Hai con cá trắm cỏ bỏ vào trong nồi, thêm một miếng đậu hũ lớn để hầm một nồi canh cá trắng thơm ngon.
Như thường lệ, sẽ đưa một phần đồ ngon cho nhà bên cạnh, đây là sự ăn ý giữa hai nhà, ngoại trừ bác gái bủn xỉn, thì chỉ cần bác cả ở nhà có thứ gì tốt cũng đưa một phần cho Tô Tây.
Khi Tịch Ngạn Nam bưng bình gốm rỗng về, Tô Tây và những người khác vẫn chưa động đũa.
Anh ta nhanh chóng đến bên bàn, lấy từ trong túi ra hai quả đào nhỏ đưa cho Tô Tây, sau đó cầm đũa lên nói: "Không phải đã bảo mọi người ăn trước à, đừng đợi cháu.
"Bà cụ âu yếm nói: "Có gì đâu, mới mấy phút thôi mà, uống thêm canh đi, cháu ngoan của bà gầy quá.
”Tô Tây cầm quả đào đo kích thước, nó khá nhỏ, loại có thể cầm trong lòng bàn tay, cô tò mò hỏi: "Quả đào nhỏ như vậy có ăn được không ạ?"Tịch Ngạn Nam nuốt thức ăn trong miệng nói: "Năm trước có ăn quả này rồi mà, quên rồi hả? Loại này là thế, đào rừng không lớn được, em khôngthấy đầu quả đào đã đỏ rồi sao? Ngọt lắm, giờ chưa phải lúc vào mùa, anh tìm thấy hai quả trên cây đều đưa cho em cả đó.
Trụ Tử muốn, anh cũng không cho đâu.
”Cảm giác được người thân cưng chiều thật tuyệt, Tô Tây nhận lấy quả đào, vui vẻ vùi đầu vào bát húp húp canh, mới nhớ tới bà cụ vừa nói anh ta gầy.
Cô liếc nhìn thân hình cơ bắp của Tịch Ngạn Nam, thầm nghĩ, mặc dùvẫn có một chút thon thả của thiếu niên, nhưng không liên quan gì đến việc gầy gò cả, điều kiện gia đình của họ rất tốt, vóc dáng của cô và anh trai như này còn được coi là khá béo đối với trong thôn rồi, cái này là qua kính lọc của người thân chăng?"Anh nghe nói hôm nay đánh người?" Tịch Ngạn Nam vừa ăn đột nhiên nói.
"Phụt! khụ khụ! khụ khụ! " Tô Tây còn ổn, Trần Tương Vân ho khan một ngụm canh.
Tịch Ngạn Nam không ngờ sẽ làm bà cụ bị nghẹn nên nhanh chóng đứngdậy vỗ lưng bà cụ, Tô Tây cũng chạy đến bên giếng múc một gáo nước giếng tới, đút cho bà cụ uống xong bà cụ mới dần tốt lên.
Bà cụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó nhìn cháu gái một cách khó tin: "Cháu đánh nhau với người ta?”Làm sao có thể? Cháu gái của bà cụ nên bà cụ biết, dù tính tình xốc nổi, nhưng chỉ như vậy trước mặt người nhà, thực ra là một cô gái rất nhát gan, bà cụ không bao giờ tin con nhóc này đánh nhau với người khác.
Ban đầu Tô Tây không muốn đề cập đến vấn đề này, nhưng Tịch NgạnNam vẫn biết chuyện, chắc hẳn đó là lời kể của bác gái khi anh ta qua đưa súp cá.
Cô giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt thăm dò của bà cụ và anh nhỏ, cầm một quả dưa chuột lạnh ngắt, thản nhiên nói: "Không có đánh nhau, cháu chỉ ném một viên đá vào người Tô Tam Nha.
"Tịch Ngạn Nam nhướng mày.
Trần Tương Vân cũng không hiểu: "Tại sao? Hai người không phải chơi thân sao? Cãi nhau à?"Tô Tây cắn một miếng thức ăn khác, bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, ngây thơ nói: “Không muốn chơi với chị ta nữa.
”“Vậy thì cũng không được dùng đá ném người.
” Trần Tương Vân cau mày, lo lắng cháu gái học hư.
Tô Tây thở dài, cô nhìn bà cụ, phàn nàn: "Ai bảo chị ta nói anh nhỏ cháu không tốt, anh nhỏ cháu không phải người nhà chúng ta hay sao, cháu không thích nghe điều đó.
".