Nói xong, Tô Tây chạy vào phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Tô Tây đến bên bàn làm việc, thắp đèn dầu rồi mở hé cửa sổ, qua khe hở thấy anh nhỏ ngoan ngoãn đi tắm thì cô mới yên tâm.
Bây giờ đã hơn bảy giờ tối.
Tô Tây thực sự không thể ngủ được, vì vậy cô lấy một cuốn sách ngữ văn, bắt đầu đọc thuộc lòng, cô liếc nhìn hai quả đào trên bàn qua khóe mắt, mới nhớ chúng được anh nhỏ cô tặng trong bữa ăn.
Vốn dĩ Tô Tây nghĩ đã đánh răng rồi, để dành những quả đào này ngày mai ăn, nhưng hương đào từ những quả đào nhỏ khiến cô không thể tịnh tâm đọc được, thậm chí nước miếng của cô cũng ứa ra.
Tô Tây không ngờ quả đào rừng to bằng quả trứng gà này lại có sức hút lớn như vậy, hình như buổi trưa không có mùi đào mê hoặc như vậy đúng không?Cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao đào cũng đã được rửa sạch, cô cầm lấy một quả rồi há miệng cắn một miếng.
Nhưng cô không ngờ quả đào vừa vào miệng thì khá giòn, hương vị quả thực ngọt ngào mà cô chưa bao giờ ăn, nước quả chảy xuống miệng, Tô Tây không kiểm soát được đã nuốt xuống vài lần, đến khi phản ứng lại mới phát hiện chỉ còn hai hạt đào ở trên tay.
Cũng không biết quả đào xuống bụng như nào luôn.
Sắc mặt Tô Tây hơi xấu hổ, cô thật sự không nhìn ra mình đang ăn quả nhân sâm với tốc độ như Trư Bát Giới, nhưng quả đào này thực sự rất ngon, cô chưa từng ăn quả đào nào ngon như vậy.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy sau khi ăn quả đào này, thân thể ấm áp, đầu óc minh mẫn hơn một chút.
Nghĩ đến đây, cô chép miệng, cảm thấy chưa đã thèm, đặt hột đào lên bàn, nghĩ ngày mai trồng hạt đào trong sân, như vậy sau này sẽ có đào ăn.
Sau khao khát đẹp đẽ như vậy, Tô Tây lại lật sạch bắt đầu học tập chăm chỉ.
-----Sáng sớm hôm sau năm giờ sáng, trời còn chưa sáng tỏ, hơi u ám.
Tô Tây bị anh nhỏ đánh thức, mơ màng cùng với anh ta chạy bộ vòng quanh thôn.
"Hôm qua ngủ không ngon à? Sao buồn ngủ vậy?" Tịch Ngạn Nam chạy chậm bên cạnh Tô Tây, quan tâm hỏi.
Tô Tây vẫn còn hơi mơ màng, hai cái chân gầy guộc vô thức cử động, yếu ớt nói: "Tối hôm qua em mơ thấy một giấc mơ lộn xộn, ngủ không ngon.
"“Mơ thấy gì thế?""! " Tô Tây đưa tay xoa xoa mặt, sau đó vỗ nhẹ hai má, cố gắng đánh thức mình.
Về nội dung của giấc mơ, cô không biết nên nói gì, chẳng lẽ cô nói mình nằm mơ thấy mình quy tiên, thực chất mình là bán yêu tình hoa đào, càng ở bên cây đào quả đào càng lâu, cô sẽ càng đẹp?Cô đỏ mặt không nói nên lời, nhất định là tối hôm qua ăn hai quả đào kia quá ngon, buổi tối cô nằm mơ, thèm thuồng.
Nghĩ đến vị ngon của những quả đào, Tô Tây không khỏi nuốt nước bọt lần nữa nói: "Quên mơ thấy gì rồi, anh nhỏ, cây đào kia mọc ở đâu vậy? Đào hôm qua anh cho em ăn ngon quá, em nghĩ mình có thời gian sẽ đi hái.
”Tịch Ngạn Nam buồn cười nhìn con bé nuốt nước miếng, anh ta xoa đầu Tô Tây: “Em đừng nghĩ nữa, cái cây đó không dễ tìm, chờ chủ nhật anh đi học về lại đi sau núi hái cho em.
”Tô Tây: "! Được á!" Dù sao cô có thể lén lút đi.
"Không được phép lén lút đi!""! ""Có nghe hay không?""! Biết rồi!""Anh nhỏ ơi, anh sắp thi đại học à?" Tô Tây đổi chủ đề.
Tịch Ngạn Nam vén vạt áo lau mồ hôi lăn dài trước khi trả lời: "Ừm, còn chưa đầy một tháng nữa.
""Chính xác là khi nào?""Ngày 15-17 tháng sau, có chuyện gì vậy?".