Thập Niên 60 Xuyên Thành Thiên Kim Thật Thất Sủng


Tần Trinh Trinh âm thầm nhếch môi, ánh mắt hung dữ: “Đừng tưởng hôm nay cô còn có thể may mắn giống như trước nữa, bởi vì lần này tôi định chơi một ván lớn.


“Không phải là định nhảy lầu sao, sau đó lại giả vờ thành người bị hại giống như trước đây, để họ tới chỉ trích tôi sao?”
Tần Trinh Trinh đắc ý cười lạnh: “Hừ, tôi không nhảy lầu đâu, tôi rõ ràng là bị cô đẩy xuống.

Cô nói sau khi họ nhìn thấy tôi bị thương nặng, cô sẽ có kết cục gì?”
Tư Ương cười, kết cục gì?
Gái độc không phải là muốn đuổi cô ra khỏi cái nhà này sao? Làm như cô thích ở cùng một mái nhà với một đám người ngu muội lắm vậy.

Không cần họ đuổi, cô tự mình biết đi!
“Mau bắt đầu màn biểu diễn của cô đi! Muộn thêm chút nữa, họ sẽ về mất, đừng trách tôi không cho cô cơ hội hãm hại tôi.


Ánh mắt Tần Trinh Trinh tối lại, sao cảm thấy Tư Ương hôm nay có hơi kỳ quái?
Nhưng cô ta không nghĩ nhiều, hôm nay nhất định phải đuổi cô đi.

“Chị Ương Ương, xin chị đừng giết em…”

Tần Trinh Trinh kêu to một tiếng, sải bước tới bên lan can cầu thang tung người xuống.

“Uỳnh uỳnh…” Khoảnh khắc sau khi rơi xuống đất, đúng lúc dì Trương phụ nấu cơm trong nhà đi vào.

Đây đương nhiên không phải là trùng hợp, là Tần Trinh Trinh cố ý lựa chọn thời cơ.

Dì Trương ném làn rau trong ta đi, hoảng hốt chạy tới kiểm tra tình trạng thương tích của cô ta, khi nhìn thấy dưới thân cô ta có máu tràn ra, mặt tái mét.

“Trinh Trinh, cháu kiên trì! Dì đi gọi điện thoại…”
Khi Tư Ương nhìn Tần Trinh Trinh ngã tước sô pha bất động, ánh mắt vô ý chạm tới tầm nhìn của dì Trương.

Nhìn dáng vẻ né như né tà đó của bà ta, cô không hề quan tâm, cũng không giải thích.

Nếu giải thích có ích thì nguyên chủ không tới mức bị gái độc này hãm hại tới mức bị cha mẹ ruột chán ghét.

Rất nhanh, vợ chồng nhà họ Tần chạy về.

Khi nhìn thấy Tần Trinh Trinh ngã trong vũng máu trên sàn, hai vợ chồng suýt chút suy sụp.


“Tần Tư Ương, sao cô lại ác độc như vậy? Cô không phải là con gái của chúng tôi, cô cút cho tôi!” Mẹ Tần tức giận quát.

Cha Tần thấy đứa con gái dịu dàng ngoan ngoãn toàn thân đầy thương tích, lại nhìn kẻ đầu sỏ Tư Ương đứng một bên, không nói không rằng muốn cho cô một bạt tai.

Nhưng Tư Ương lại lạnh lùng tránh đi: “Ông dựa vào đâu đánh tôi? Dựa vào ông phối giống?”
Cha Tần chỉ thẳng mũi Tư Ương, tức giận đến mức run tay.

“Mày chính là bùn nhão không thể trát tường! Sớm biết tính nết mày đã xấu xa tận cùng, tao không nên đến khu quặng tìm mày về, nên để mày tự sinh tự diệt! Nhà họ Tần sao lại sinh ra loại súc sinh không có giáo dưỡng, không có nhân tính như mày?”
Tư Ương tức đến bật cười: “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, súc sinh không phải cũng là do súc sinh sinh ra sao? Tôi thừa nhận mình không có giáo dưỡng, hết cách, ai bảo tôi có mẹ sinh, không có cha dạy chứ?”
Tư Ương nói vậy, hai vợ chồng suýt chút bị sặc chết.

Mẹ Tần đau lòng ôm chặt Tần Trinh Trinh, ngửa mặt lại cao giọng tức tối chửi Tư Ương: “Mau cút đi, sau này nhà họ Tần chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Trinh Trinh.


“Được! Vậy thì cắt đứt quan hệ đi! Nói suông không được, tôi đi soạn một tờ đơn đoạn tuyệt trước, đỡ cho sau này các người lại muốn nhận tôi về.


Tư Ương nói xong, hiền lành nhìn Tần Trinh Trinh trong lòng mẹ Tần.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, đáy mắt Tần Trinh Trinh xẹt qua một tia đắc ý khó mà nhận thấy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận