Mặt trời vừa ló dạng, các thanh niên trí thức hỗ trợ xuất phát tới các binh đoàn kiến thiết đã tập kết ở ga tàu lửa.
Trường trung học Thanh Phong của Tư Ương cũng có gần một nửa học sinh tốt nghiệp khóa này được phân tới binh đoàn phương Bắc, hơn một nửa khác thì xuống nông thôn.
Duy có Tần Trinh Trinh “trong họa được phúc” thuận lợi ở lại Bắc Kinh.
Khổ nhục kế lần này của cô ta có thể gọi là một mũi tên trúng hai đích, không chỉ có thể đuổi Tư Ương đi, còn có thể miễn xuống nông thôn chịu khổ.
Nhưng Tư Ương nào sẽ để cô ta tiêu diêu tự tại?
Trước khi đi, cô đã để lại món “quà lớn” cho vợ chồng nhà họ Tần rồi.
Sau khi tuyên thề xong, sắp sửa lên tàu xuất phát, các nữ thanh niên trí thức hầu như đều khóc lóc tạm biệt với người thân tới đưa tiễn, nam thanh niên trí thức thì vô cùng phấn khởi.
Họ đều ôm theo mơ ước, mong đợi đến biên cương thể hiện năng lực.
“Tư Ương, chỉ có một mình cậu à? Người nhà cậu đều không tới tiễn cậu sao?”
Một nữ sinh mặt tròn tết hai bím con rít đi tới trước mặt Tư Ương, cô gái này là bạn học cùng lớp của nguyên chủ, Trương Hiểu Nga.
Tư Ương vùi cằm vào trong khăn choàng trắng, âm thầm nhếch môi: “Không sao, dù sao bây giờ họ cũng đang ở nhà khóc.
”
Tư Ương không nói dối, khi cô đi, mẹ Tần đang gào khóc bởi vì nhà bị trộm.
Căn nhà mà nhà họ Tần đang sống là ký túc xá do đơn vị phân cho hai vợ chồng.
Người sống ở khu vực này đều là nhân vật có tiếng tăm nhất ở Bắc Kinh, lối ra vào đều có cảnh vệ trực ban, người bình thường căn bản không vào được, càng đừng nói là chuyển những món đồ gia dụng kích thước lớn đó ra ngoài.
Tuy sau khi họ phát hiện trong nhà bị trộm đã ngay lập tức báo cảnh sát, nhưng vụ án này quá huyền ảo, căn bản không có khả năng phá án.
Tuy không thể truy hồi đồ mất và tiền bạc, nhưng may mà với thân phận của hai vợ chồng, không tới nỗi vì vậy mà đói bụng.
Cùng lắm ba đến năm năm, họ sẽ có thể kiếm lại được toàn bộ những thứ đã mất.
Vào lúc hai vợ chồng an ủi bản thân xong, chuẩn bị tới bệnh viện thăm con gái cưng của họ, cảnh vệ trạm gác lại giao cho họ một bức thư.
“Bí thư Tần, giáo sư Trần, đây là con gái hai người nhờ tôi giao cho hai người…”
Đây là gì? Cha Tần nhận phong thư, giơ lên lắc lắc, nhưng vẫn đợi lên xe xong mới xé phong thư ra.
Trong phong thư có vài tờ giấy, còn có một hộp băng cassette viết chữ mẫu “văn kiện ghi âm”.
Lẽ nào là thư sám hối của Tần Tư Ương? Bây giờ mới kiểm điểm, cũng muộn quá rồi.
Mẹ Tần mở thư ra, miễn cưỡng đọc qua, nhưng đọc xong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Trong bệnh viện, Tần Trinh Trinh nối xương xong đang ung dung nằm trên giường ăn bánh xốp đào giòn xốp.
Cô ta đã đánh tiếng với bạn học của mình rồi, nhờ họ “chiếu cố” Tần Tư Ương thật nhiều.
Vừa nghĩ tới Tần Tư Ương sắp phải chịu đủ mọi hành hạ ở biên cương gian khổ, tâm trạng của cô ta liền tốt lên.
Tiếng bước chân ngoài cửa truyền tới, cô ta lập tức cất bánh xốp chưa ăn hết đi, nhanh chóng lau miệng, sau đó trưng ra biểu cảm khó chịu lại yếu ớt thẫn thờ.
Cửa được đẩy ra, vợ chồng nhà họ Tần đi vào.
“Cha mẹ, chị đi rồi sao? Con thật sự rất muốn đi tiễn chị ấy.
”
Cha Tần lạnh mặt: “Không cần làm chuyện dư thừa này, ba tháng nữa con sẽ có thể đi gặp nó rồi.
”