Thập Niên 60 Xuyên Thành Thiên Kim Thật Thất Sủng


Tần Trinh Trinh nghe xong, tim bỗng thắt chặt lại, lúc này cô ta mới phát hiện sắc mặt của hai vợ chồng không đúng.

“Cha mẹ, con đã làm sai gì rồi sao? Hình như cha mẹ đang tức giận?”
Mẹ Tần ngó lơ vẻ bất an của cô ta, trực tiếp hất hai bức thư lên cái chăn trước mặt cô ta.

“Trinh Trinh, con thành thật nói cho cha mẹ biết, mỗi lần con thi đều là con tự hoàn thành sao?”
Tần Trinh Trinh nín thở, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một tia chột dạ.

“Đương…đương nhiên là con…tự hoàn thành.


“Con còn cứng miệng! Trên thư này viết rất rõ ràng, sở dĩ thành tích của con xuất sắc là bởi vì người thích con làm bài thay con, con đang gian lận!”
“Con…cái đó…”
Tần Trinh Trinh còn muốn giảo biện, nhưng lại nghe cha Tần đanh giọng nói: “Con không cần gấp gáp giảo biện, đừng quên mẹ con làm nghề gì.

Con có gian lận hay không, quay về làm một bộ đề ngay trước mặt chúng ta là biết rõ thôi.



Sắc mặt Tần Trinh Trinh tái xanh, từ sau khi lên cấp ba, cô ta vẫn luôn bận rộn lén lút yêu đương, căn bản không có tâm tư học hành.

Nhưng cô ta biết người nhà họ Tần sỉ diện, cho nên mỗi lần thi cô ta đều nhờ người yêu của mình gian lận giúp mình.

Vợ chồng nhà họ Tần không biết, vinh quang do đứa con gái mà họ tự hào mang tới cho họ đều là giả.

Ngược lại, Tần Tư Ương, người chẳng qua mới học ba năm tiểu học, nhưng lại có thể theo kịp tiết tấu ở cấp ba, mới là thiên tài chân chính.

“Còn nữa, nội dung trong băng cassette này, con muốn giải thích thế nào?” Cha Tần lại bỏ băng cassette vào trong máy cassette, ấn nút phát.

Giọng nói của Tư Ương vang lên trong phòng bệnh: “Từ sau khi tôi quay về, cô vẫn luôn tự biên tự diễn đủ loại kịch tự hại mình, không phải chính là khổ nhục kế đuổi tôi đi sao…”
Tiếp đó là Tần Trinh Trinh: “Đừng tưởng hôm nay cô còn có thể may mắn giống như trước đây, bởi vì lần này tôi chuẩn bị chơi một vố lớn…”
Tần Trinh Trinh nghe xong cuộc đối thoại truyền ra từ trong máy cassette, cô ta lập tức cảm thấy trời đất tối sầm.


Hình tượng hoàn mỹ cô ta nỗ dựng xây dựng ra suốt những năm qua, sụp đổ rồi!
Thì ra Tư Ương đã sớm đánh bài, cô vừa lợi dụng bút ghi âm ghi âm, vừa dẫn dắt Tần Trinh Trinh thừa nhận mọi hành vi của bản thân.

Sau đó lại chuyển đoạn ghi âm trong bút ghi âm vào trong băng cassette.

Nửa đoạn sau của đoạn ghi âm này, không chỉ có tiếng của dì nấu cơm, còn có cuộc đối thoại sau khi vợ chồng nhà họ Tần quay về, tất cả đều rất rõ ràng, không cho Tần Trinh Trinh bất cứ cơ hội giảo biện nào.

Cô ta thấp thỏm bất an nhìn hai vợ chồng, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy sự oán giận và xa cách từ trong ánh mắt họ.

“Cha mẹ, hai người nghe con giải thích, đó là bởi vì con sợ hãi mất đi hai người mới…”
Cha Tần hất bàn tay cô ta nắm tới ra: “Không cần nói gì hết! Nhiều năm như vậy, chúng tôi nuôi dưỡng cô khôn lớn như con gái ruột, cho cô cuộc sống tốt nhất, nhưng cô lại lừa gạt tình cảm của chúng tôi, thực sự khiến chúng tôi quá thất vọng.


Mẹ Tần hối hận: “Nếu Ương Ương giao những thứ này cho chúng tôi sớm hơn một ngày, chúng tôi không tới mức để nó thay cô đến biên cương chịu khổ, đứa con ngốc của tôi…”
Trên tàu lửa tiến về phương Bắc…
“Hắc xì…” Tư Ương ngồi ở vị trí gần cửa sổ, liên tiếp hắc xì một dây dưới sự kích thích của không khí lạnh.

“Tư Ương, xem ra có người đang nhớ cậu đấy?” Trương Hiểu Nga ngồi đối diện cô nhướng mày trêu đùa.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận