Thập Niên 70 Ác Nữ Chân Thiên Kim Đánh Mẹ Nuôi Xuống Nông Thôn


"Tô An, đồ tiện nhân, mày còn không mau dậy nấu cơm cho tao? Tao chết đói rồi!"
"Con khốn nạn, mày có nghe thấy không? Đừng có giả chết trong nhà nữa, mày mà không mau nấu cơm, đợi ba mẹ về tao mách cho mà xem!"
Ngoài cửa vang lên tiếng chửi rủa và tiếng đập cửa ầm ầm.

Tô An bừng tỉnh.

Ký ức của cô vẫn dừng lại ở giây phút trước, cô cùng đồng đội hợp sức đánh bại tang thi vương, cuối cùng cũng nhìn thấy tia sáng của hy vọng sau ngày tận thế, ai ngờ lại đột nhiên tỉnh dậy trên một chiếc giường.

Tô An nằm trên giường, cảm thấy khung cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, chẳng lẽ cô đã xuyên về kiếp trước?
Đúng vậy, kiếp trước trước khi mạt thế đến, Tô An vẫn còn giữ lại ký ức.

Bởi vì kiếp trước sống quá uất ức, nên khi đầu thai, cô đã mang theo sự thù hận và oán giận, cự tuyệt uống canh Mạnh Bà.


Dù đã trải qua một kiếp sống khác, nhưng Tô An chưa bao giờ quên ký ức của kiếp trước.

Cô là con gái lớn của nhà họ Tô, nhưng lại không giống con gái của họ.

Từ khi còn nhỏ, cô đã phải giặt giũ nấu nướng, như một osin chăm sóc em trai em gái.

Làm gì không tốt sẽ bị đánh bị mắng, là bao cát trút giận cho cả nhà.

Nếu không phải vì em trai Tô Cường đi học cần cô đi theo chăm sóc, có lẽ cô còn không có cơ hội được đi học.

Chờ đến năm 16 tuổi, cuối cùng Tô An cũng dựa vào năng lực của bản thân, thi đỗ vào văn phòng nhà máy dệt, tiền lương kiếm được đều nộp hết cho ba mẹ, cuối cùng cũng nhận được chút sắc mặt tốt đẹp từ họ.

Nhưng thời gian tốt đẹp chẳng được bao lâu, năm Tô An 18 tuổi, cán bộ khu phố đến tuyên truyền tư tưởng, kêu gọi thanh niên chưa có việc làm xuống nông thôn, em gái cô - Tô Nguyệt cũng nằm trong diện này.


Ba mẹ thiên vị, yêu cầu Tô An nhường lại công việc cho Tô Nguyệt, thay em gái xuống nông thôn.

Vì chuyện này, ba mẹ vốn không bao giờ cho Tô An sắc mặt tốt đẹp, hiếm hoi lắm mới dỗ dành cô.

Từ nhỏ Tô An đã bị áp bức, ngây thơ cho rằng, chỉ cần cô chịu hy sinh, ba mẹ sẽ thay đổi thái độ với cô, nhường một suất công việc đổi lấy tình thân cũng đáng giá.

Tô An xuống nông thôn thay Tô Nguyệt.

Xuống nông thôn, cô cần mẫn lao động, năm nào cũng là lao động tiên tiến của đội sản xuất, làm việc còn hăng hái hơn cả đàn ông, mỗi năm đều tích góp được một khoản tiền.

Nhà họ Tô thường xuyên viết thư cho cô.

Nhận được “sự quan tâm” của gia đình, Tô An như con trâu già, không ngừng cống hiến hết mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận