Thập Niên 70 Ác Nữ Chân Thiên Kim Đánh Mẹ Nuôi Xuống Nông Thôn


Bị ánh mắt sắc bén của Tô An nhìn chằm chằm, Tô Cường có chút không thoải mái, miệng vẫn hùng hồn mắng: "Tô An, mày có nghe thấy tao nói gì không? Muốn ăn đòn hả?"
Lời Tô Cường vừa dứt, bị Tô An đấm một cú như trời giáng: "Thằng muốn ăn đòn là mày mới đúng."
"A a a a ~"
Tô Cường kêu lên thảm thiết, sau đó không thể tin nổi chỉ tay vào mặt Tô An chửi: "Tô An, mày dám đánh tao, mày to gan rồi, đợi bố mẹ về, tao sẽ bảo ba mẹ đánh chết mày."
Nghe những lời ác độc từ miệng Tô Cường, Tô An cười lạnh: "Được thôi, vậy thì lúc đó xem ai đánh chết ai.

Mà trước khi ba mẹ về, tao phải đánh chết mày trước đã."
Vừa nói, Tô An vừa giáng thêm mấy cú đấm nữa vào người Tô Cường.

Ban đầu, Tô Cường còn lớn tiếng chửi bới, nhưng sau đó anh ta phát hiện ra rằng, mình càng mắng chửi, Tô An đánh càng mạnh.


Cuối cùng, nắm đấm của Tô An đã chiến thắng cái miệng của anh ta.

Tô Cường bị đánh đến mức không dám hó hé một lời, chỉ biết co rúm lại chờ ba mẹ về tính sổ với Tô An.
Đánh cho đến khi mệt mỏi, nhìn Tô Cường đang co quắp trong góc tường, Tô An mới xoay người đi vào bếp.
Dù dị năng từ mạt thế vẫn còn theo cô đến thế giới này, nhưng cơ thể hiện tại của cô quá yếu ớt.

Tô An quyết định phải làm chút gì đó ngon ngon để bồi bổ, cô không thể để bản thân chịu thiệt thòi được.
Ba mẹ nuôi của Tô An là Tô Quốc Hoa và Trần Ái Mai, cả hai đều là công nhân của nhà máy khăn mặt thành phố Bắc Kinh.

Vợ chồng họ đi làm công ăn lương, nuôi ba đứa con.

Tuy không phải giàu có, nhưng cũng không đến nỗi nghèo khó.

Là cục cưng trong nhà, Tô Cường lúc nào cũng được ăn trứng gà, ăn gạo trắng.
Đặt vào thời điểm hiện tại, những thứ đó đừng hòng rơi vào tay Tô Cường, tất cả đều phải vào bụng cô.
Tô An nhanh chóng xắn tay vào bếp, nấu cho mình một bát mì, thêm hai quả trứng luộc.

Mùi thơm hấp dẫn của bát mì nóng hổi lan tỏa khắp căn bếp nhỏ.
Cơ thể hiện tại của Tô An thực sự đang rất đói, cô bưng bát mì lên, ăn một cách ngon lành.
Nghĩ đến bản thân ở kiếp này chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, chỉ được ăn ngũ cốc thô, Tô An thề với lòng mình sẽ không bao giờ sống một cách nhẫn nhục như vậy nữa.

Những gì nhà họ Tô nợ cô, cô sẽ đòi lại tất cả.
Nhìn Tô An đang ăn mì trứng, Tô Cường có chút không nhịn được: "Tô An, mày dám ăn trứng của tao..."
Lời mắng chửi còn chưa kịp dứt, Tô Cường đã bị Tô An đạp cho một phát.
Tô Cường bị đá lăn lông lốc, đau đớn kêu lên thảm thiết.
Thôi được rồi, anh ta không dám hó hé thêm một lời nào nữa.
Nhưng lúc này Tô Cường thực sự rất đói, nhìn Tô An ăn bát mì thơm phức, anh ta chỉ biết nuốt nước miếng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận