Thập Niên 70 Ấm Áp


Ôn Hân hỏi hai câu bệnh tình của mình, nhưng bác sĩ vẫn không cho cô mặt mũi tốt, dù sao cũng chỉ là hạ đường huyết đơn giản, Ôn Hân thu dọn đồ đạc liền chuẩn bị ra viện, nhưng thời điểm cô quay người bác sĩ lại chủ động mở miệng:
"Nhìn cô trông xinh đẹp sáng sủa, tôi nhắc nhở cô một câu, phải giữ khoảng cách với đồng chí nam, nhìn xem hôm nay khi các người tiến vào, bộ dáng như thế nào?"
Ôn Hân, "..."
"Bác sĩ, tôi là té xỉu..."
"Nếu không phải nể tình cô ngất xỉu, tôi đã sớm thông báo cho đội an ninh trong thành bắt hắn như một tên lưu manh, nam nữ chưa kết hôn ôm ôm ấp ấp, còn ra cái dạng gì? Đây không phải là lưu manh thì là gì? "Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ôn Hân.
" Là con gái phải biết tự yêu thương lấy bản thân mình, đừng quá coi trọng chuyện yêu đương, tôi là chủ nhiệm hội Phụ nữ ở thị trấn Dương Sơn.

Mấy chuyện như này tôi đã chứng kiến qua nhiều rồi, mấy ngày hôm trước tôi đã gặp qua một cô gái nhỏ, điều làm tôi cực kỳ tức giận là cô gái đó mang thai mà còn không biết, còn khóc lóc đến bệnh viện, chưa lập gia đình mà đã mang thai trước, công việc của cô gái này bị mất không nói, còn tạo ra ảnh hưởng cực kỳ xấu đến xã hội, vô trách nhiệm với chính bản thân và xã hội.

Nói đến phong cách sống lúc nào cũng phải luôn luôn thắt chặt sợi dây an toàn, đặc biệt là những người trẻ tuổi, nhất định càng phải chú ý đến chính mình.

"Bác sĩ bệnh viện nói có lý có căn cứ, đây nhất định là nữ chủ nhiệm rất có tâm.
Ôn Hân biết vấn đề tác phong thời đại này rất nghiêm trọng, chỉ là đi lên đến trình độ này cũng là quá khoa trương, vì thế vội vàng giải thích, " Bác sĩ, à không, chủ nhiệm, tôi phải nói một chút, hai chúng tôi đều không quen biết lắm, chỉ là ở cùng một thôn, tôi ngất xỉu anh ấy vừa vặn gặp phải nên mang tôi đi bệnh viện.


Bác sĩ thấy thái độ của cô coi như tốt, "Ừm, tôi chỉ là nhắc nhở cô thôi, xem cô là một cô gái nhỏ, chỉ sợ cô đi sai đường.


Ôn Hân trong lòng tuy rằng trợn trắng mắt, nhưng ngoài miệng vẫn cười, "Cám ơn bác sĩ, cám ơn chủ nhiệm, tôi nhất định sẽ giữ mình trong sạch, không cùng đồng chí nam làm cái quan hệ nam nữ không chính đáng.


Sắc mặt nữ bác sĩ lúc này mới hòa hoãn, cùng Ôn Hân gật gật đầu, "Ừ, vậy là tốt rồi, ngày mai đem thư giới thiệu khám bệnh mang đến bổ sung.


Ôn Hân vội vàng đáp ứng, từ trạm y tế đi ra, đã không thấy bóng người của Triệu Thắng Quân.
Lại đi đến một ngã tư khác, từ xa xa nhìn thấy anh đang dựa vào tường, như thể đang chờ cô.

Ôn Hân há miệng đang chuẩn bị chào hỏi, không nghĩ tới người ta điều chỉnh tư thế đứng một chút, quay đầu sang một bên, cô xấu hổ ngậm miệng lại.
Đừng thấy người ta là một tên côn đồ, so với hoàng hoa đại khuê nữ mười tám tuổi kia còn giữ mình trong sáng hơn! Ôn Hân cảm thấy nữ chủ nhiệm kia hoàn toàn là lo lắng thái quá, anh thậm chí chỉ hận không thể cùng cô cách xa tám mét, làm sao có thể cùng cô có quan hệ nam nữ.
Hai người cứ như vậy trầm mặc đi trên đường về Dương Thạch Tử, Ôn Hân đi phía trước, Triệu Thắng Quân đi phía sau, cách nhau vài mét, không ai nói gì.
"Này! Anh về Dương Thạch Tử thì từ bên kia về đi.

"Sự im lặng cuối cùng đã bị gián đoạn trên ngã ba đường Ôn Hân tính đi tới cung tiêu xã trên trấn.
" Này, tôi đi cung tiêu xã trên trấn mua chút đồ, anh về trước đi." Thật vất vả mới tới trấn một chuyến, Ôn Hân nhân tiện vẫn định là mua chút đồ trở về, thân thể mình hiện tại cần bồi bổ.
Triệu Thắng Quân nhìn bộ dáng của Ôn Hân, vừa rồi cô đột nhiên ngất xỉu, chần chờ trong chốc lát vẫn lặng lẽ đuổi theo sau bước chân Ôn Hân.
Cung tiêu xã rất nhiều người, lúc này đã là buổi chiều, ôn Hân muốn mua thịt trứng đều đã bị bán hết, Triệu Thắng Quân nhìn ôn Hân hai bàn tay trắng vẻ mặt uể oải, "Muốn mua cái gì? ”
"Mua chút trứng gà, vừa rồi bác sĩ nói cho tôi là cần ăn chút đồ dinh dưỡng."
Triệu Thắng Quân nhìn cô một cái, nhíu mày trầm mặc một lúc lâu, "Đi theo tôi.


Ôn Hân đi theo Triệu Thắng Quân, hỏi anh đi đâu, anh lại khôi phục bộ dáng cứng rắn quật cường như lúc đầu, hai người rẽ mấy con hẻm, mới đi tới nơi....!đây chính là thị trường chợ đen mà Ôn Hân tâm tâm niệm niệm luôn muốn tìm, kỳ thật Ôn Hân mấy lần đi lên trấn đều cố gắng tìm kiếm, nhưng Ôn Hân vừa nhìn đã biết là không phải người ở đây, nên không ai dám nói cho cô biết.
Triệu Thắng Quân bảo Ôn Hân đứng tại chỗ chờ, tự mình đi lên bắt chuyện với một phụ nữ nông thôn đang cầm giỏ, trong chốc lát người phụ nữ kia xách cái giỏ kia đi tới, "Năm hào một cân, cái này có năm cân, cậu muốn mấy cân.


Ôn Hân hai mắt tỏa sáng tiếp nhận một giỏ trứng gà, phải biết rằng ở cung tiêu xã, trứng gà bảy hào một cân, lại mở ra các quả trứng gà sạch sẽ, gọn gàng, chợ đen thật là tốt.
Ôn Hân tìm được hai nhân dân tệ đưa cho Triệu Thắng Quân, hai mắt tỏa sáng nhìn xung quanh, "Tôi muốn mua hết, đây chính là chợ đen ở Dương Sơn trấn.


Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân một cái, "Không cần nói nhảm, nào có chợ đen gì.

"Nói xong tiếp nhận hai nhân dân tệ xoay người đi qua đưa cho người phụ nữ kia.
Ôn Hân nhìn bóng lưng anh rồi bữu môi, lại hưng phấn nhìn bốn phía.
Triệu Thắng Quân trở về nhấc giỏ trứng gà lên, "Đi thôi.


"Triệu Thắng Quân, trên thị trường chợ đen còn có cái gì nữa vậy?" Ánh mắt Ôn Hân xoay tròn trên người những người xung quanh.
Triệu Thắng Quân nhìn bộ dáng Ôn Hân hạ thấp thấp giọng đe doạ cô, "Mua đồ xong còn không mau đi, nếu như bị đội điều tra trong thành bắt được, vậy thì coi như xong rồi.


Ôn Hân nhìn bộ dáng cứng nhắc của Triệu Thắng Quân bĩu môi, vừa vặn ven đường đi tới một người đàn ông, hắn vác theo một cái bao tải to, đặt ở bên cạnh hai người, "Đại Táo thượng hạng, cần không? ”
Triệu Thắng Quân không vui nhíu mày xua đuổi, "Không cần không cần.


Nhưng Ôn Hân lại cực kỳ hưng phấn, "Nhìn kìa! ”
Người đàn ông liếc nhìn Triệu Thắng Quân đang xầm mặt một cái, hớn hở mở túi ra, mọi thứ ở thập niên bảy mươi đều là nguyên liệu tốt, Ôn Hân nhìn từng túi đại táo đỏ bừng kia, hương thơm ngọt ngào đập vào mặt, âm thầm nuốt nước miếng.
"Cô gái, đại táo này nữ nhân các cô ăn là tốt nhất, chỉ có năm phân một cân."
Ôn Hân cũng không ngốc, đối với giá cả cũng có một chút hiểu biết, năm phân tiền còn có chút đắt tiền.

"Cô gái, nếu như cô mua nhiều hơn, thì tôi sẽ bớt cho cô một chút, bốn phân tiền."
Đại Táo bổ khí huyết, thích hợp với cô, nhưng cô lại không mang theo nhiều tiền như vậy, bởi vậy Ôn Hân vẫn còn đang chần chờ.
Triệu Thắng Quân ở bên cạnh nhìn không được, "Năm phân tiền, ông sao không đi cướp đi, mùa thu đến táo tàu chỗ chúng tôi năm phân tiền có thể mua năm cân, đống táo này của ông, ba phân tiền một cân còn là nhiều.

"Thành phố Dương Sơn là một tỉnh sản xuất táo, bởi vậy táo cũng không phải là thứ hiếm lạ gì, tuy rằng bây giờ là mùa xuân, không phải mùa táo đưa ra thị trường, cũng không bán được với bất kỳ giá nào.
Quân nhân Triệu Thắng lớn lên rắn chắc, vẻ mặt không dễ chọc, giọng cũng là giọng địa phương.

Người đàn ông vốn thấy Ôn Hân ăn mặc sạch sẽ liền biết cô là thanh niên trí thức, bọn thanh niên trí thức sẽ không biết được giá cả thế nào, bởi vậy ông ta mới ra giá rất cao, lúc này bị Triệu Thắng Quân nói ra, vẻ mặt xấu hổ.
Ôn Hân không bỏ sót vẻ mặt của người đàn ông, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của "Hai phân, cái bao tải này của ông tôi lấy hết.


Người đàn ông vẻ mặt như muốn khóc, "Các người cái giá này cũng rẻ quá, năm phân tiền tôi cho hai phần? ”
" Tôi thấy nửa túi này của ông có thể có đại khái năm mươi cân, nếu không thì như vậy, tôi vừa vặn muốn mua hết, nếu ông bán tôi liền mua, ông cũng bớt việc.
Người đàn ông nhìn Ôn Hân một chút, lại nhìn Triệu Thắng Quân bên cạnh, bất đắc dĩ nhận tiền thở dài, " Hai người cũng thật sự biết mặc cả.


Lời này vừa nói, Triệu Thắng Quân tức giận thiếu chút nữa động thủ, bộ dáng kích động kia làm cho người đàn ông sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Triệu Thắng Quân vẻ mặt quẫn bách khiêng túi táo đỏ kia lên, " Ông....!Ông ta nói bừa, cô...!Đừng...!Đừng để ý.


Ôn Hân nhìn bộ dạng của anh bị người ta làm ô uế danh tiết, bình tĩnh nói: "Tôi không sao, anh đừng để ý là được.


Triệu Thắng Quân:"......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui