Mấy ngày nay Triệu Thắng Quân dành thời gian đi làm việc trên mặt đất của Ôn Hân, đất của Ôn Hân là đất khai hoang, ở tận trong cùng của Dương Thạch Tử, gần vị trí Đại Miếu Sơn nhất, mà hai ngày nay công trình điện đang kéo đến ở đầu thôn, cho nên anh chạy qua lại giữa hai bên, mỗi ngày từ đầu thôn đến cuối thôn, chạy qua lại vài lần.
"Ôn Hân nhìn Bộ dáng Triệu Thắng Quân gấp gáp chạy tới, đầu đầy mồ hôi, "Không phải nói với anh là không cần tới hay sao, chỗ này của em cũng không có việc gì, anh bận anh cứ đi đi."
Triệu Thắng Quân lộ ra một hàng răng trắng, cười híp mắt nói, "Dù sao anh nhàn rỗi cũng không có gì làm, được rồi, em đi nghỉ ngơi dưới bóng râm kia đi, công việc trong đất này để anh đến làm."
Triệu Thắng Quân mỗi lần tới liền vội vàng giục Ôn Hân đi nghỉ ngơi, chính mình thì giống như cái trục xoay làm xong bên này làm xong bên kia, mỗi lần đều chọc cho Ôn Hân đau lòng không thôi.
Ôn Hân lấy khăn tay ra ngồi xổm trên mặt đất lau mồ hôi cho anh, anh cười ha hả rất hưởng thụ, cười như một đứa ngốc.
Triệu Thắng Quân thuần thục nhổ cỏ dại xung quanh, "Đúng rồi, mẹ anh nói hôm nay mời em đến nhà anh ăn cơm."
Từ lúc Ôn Hân trở về Dương Thạch Tử mấy ngày nay, Ôn Hân bị Triệu Thắng Quân lừa gạt hầu như ngày nào cũng ở nhà anh ăn cơm, còn chưa có thành con dâu đâu, đã là thành viên trong gia đình.
"Hôm nay em không đi, buổi sáng em gặp mẹ Hắc Tử, nói buổi tối đến nhà thím ấy ăn cơm, em là ở nhà mẹ Hắc Tử bắt chuyện ăn cơm, hiện tại lại thành đến nhà anh bắt chuyện ăn cơm, đi nhiều mẹ anh ghét bỏ em mất." Ôn Hân oán giận.
"Mẹ anh sao có thể ghét bỏ em, bà ấy yêu thích em còn không kịp, suốt ngày chính là khen em." Triệu Thắng Quân ánh mắt cũng không chớp một cái nói.
"Cắt." Ôn Hân quay đầu không tin.
"Hắc hắc, anh cũng không phải nói bậy, chỉ cần khăn quàng cổ len em đưa cho bà ấy thôi, một ngày có thể lấy ra xem tám lần, mùa hè này còn chưa hết, liền suốt ngày muốn mang ra ngoài đeo."
Lời này Ôn Hân là tin, một cái khăn quàng cổ năm đồng, đúng là thứ tốt rất tốt, Ôn Hân nhìn anh, "Vậy anh thì sao, áo sơ mi em đưa cho anh, em sao một lần cũng chưa từng thấy anh mặc ra, có phải không thích không? "
Triệu Thắng Quân vội vàng ngẩng đầu nhìn Ôn Hân, biện giải nói, "Làm sao có thể chứ, anh không biết thích bao nhiêu đâu, chỉ là anh hai ngày một đêm không phải khiêng cọc gỗ chính là đào đất, sợ đem quần áo của em đưa cho anh mặc hỏng, không nỡ mặc." Nói xong lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Ôn Hân cười nhìn anh, "Vậy lúc nào anh mặc cho em xem, em muốn xem.
"
Triệu Thắng Quân đăm chiêu nói, "Qua hai ngày nữa, thợ điện trên trấn bọn họ nghỉ phép, anh sẽ mua hai vé xem phim, hai chúng ta đi xem phim, hoặc là nếu em muốn xem vở kịch mẫu cũng được, anh cũng có chỗ dẫn em đi.
"
Vở kịch mẫu, đài phát thanh bán dẫn, rạp chiếu phim cũng coi như là cuộc sống giải trí của các ông chủ thập niên 70.
"Phim gì?"
"Chỉ có mấy bộ kia, địa đạo chiến, mìn chiến, du kích bình nguyên, sao đỏ lấp lánh, anh đều đã xem qua." Triệu Thắng Quân dương dương đắc ý, tựa hồ đây là chuyện rất khó lường.
"Xem ra anh còn có xem qua?" Ôn Hân thưởng cho anh một cái mắt xem thường.
Triệu Thắng Quân cười hắc hắc, "Không phải là chưa từng cùng em xem qua sao.
"
Ôn Hân mím môi cười cười, đưa qua bình nước, "Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh kìa.
"
Triệu Thắng Quân mở bình nước, ngửa cổ lên, nước trong bình nước chảy vào miệng Triệu Thắng Quân, anh ùng ục uống một ngụm, mới cân nhắc qua mùi, không đúng! Triệu Thắng Quân lập tức thu tay lại, nhìn bình nước, còn có vết nước màu trắng trên tay mình, nhìn Ôn Hân, "Đây là cái gì? "
" Em mua sữa bột từ thành phố, uống ngon không?" Ôn Hân cười hỏi, mấy ngày nay cô nhìn anh vội vàng chạy qua chạy lại, cô muốn cho anh những điều tốt nhất.
Sữa bột là dinh dưỡng cao cấp ở thập niên 70 là mặt hàng khan hiếm, Triệu Thắng Quân uống một ngụm này liền không uống nữa, vặn nắp lại, "em uống đi, thứ quý giá này em uống đi, ta một đại nam nhân uống cái này làm gì? "
"Ôn Hân lúc nào lại đem một lon sữa bột để vào mắt, chẳng qua là đau lòng anh mà thôi, lúc này mở nắp ra, " em đây là đặc biệt pha cho anh uống, anh uống đi, hai ngày nay hai đầu anh chạy đi chạy lại, uống chút sữa bột có làm sao đâu.
"
Triệu Thắng Quân bướng bỉnh xoay người sang một bên, bắt đầu cuốc cỏ dại bên cạnh.
" Anh không uống, em lưu lại tự mình uống đi, thân thể em yếu ớt, nên uống nhiều một chút mới tốt."
" Anh không uống em ép cho anh phải uống!" Ôn Hân mở nắp ra liền sải bước tới gần Triệu Thắng Quân, Triệu Thắng...!Quân căng thẳng một chút.
Triệu Thắng Quân là một thanh niên thập niên bảy mươi thẹn thùng, Ôn Hân vốn tưởng rằng loại bảo thủ này là bởi vì quan hệ đối tượng của hai người danh bất chính ngôn bất thuận nguyên nhân, báo cáo là tốt rồi.
Nhưng từ sau khi Ôn Hân cùng Triệu Thắng Quân báo cáo, Ôn Hân phát hiện Triệu Thắng Quân so với trước kia càng thêm bảo thủ, trước kia tên này còn dám buổi tối nắm tay cô, hiện tại cũng không biết là vì cái gì, anh vẫn nhiệt tình như vậy, nhưng ngay cả tay cũng không dám dắt, tùy thời tùy chỗ cùng Ôn Hân bảo trì khoảng cách an toàn một mét.
Tựa như bây giờ, Ôn Hân vừa mới bước ra một bước, từ hàng ruộng của mình bước đến hàng của ruộng của anh, anh liền thân thủ lanh lợi bước đến hàng ruộng ban đầu của Ôn Hân, Tức giận Ôn Hân trở mặt kêu to, "Triệu Thắng Quân! "
Triệu Thắng Quân vừa thấy đối tượng nhỏ trở mặt, lập tức quay đầu mí mắt hỏi làm sao vậy, người này, vóc dáng rất lớn, rất giỏi giả heo ăn thịt hổ, giống như Ôn Hân luôn khi dễ anh.
" Anh đứng im!" Ôn Hân thoáng cái lại nhảy trở về, nhưng tên giảo hoạt kia cũng nhảy trở về, thành tâm cùng Ôn Hân gây khó dễ.
Lần này Ôn Hân không thể nhịn được, đứng ở trên bờ ruộng tức giận dậm chân, "Sao anh lại như vậy ~ Triệu Thắng Quân có phải anh không muốn làm đối tượng với em không~"
Ôn Hân ngữ khí hờn dỗi vừa tức giận vừa oán, Triệu Thắng Quân vẻ mặt khó xử, mắt thấy đối tượng nhà mình mất hứng khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng đều muốn tận chảy, "Sao có thể đâu? "
"Vậy anh luôn trốn em làm gì?" Ôn Hân khó hiểu.
Triệu Thắng Quân cắn răng, rũ mí mắt, " em không cần như vậy, dù là đối tượng yêu nhau...!Cũng không thể...!Không thể đến gần như vậy, không tốt, như vậy không tốt.
Cha anh nói, nơi này đối tượng cũng không thể làm chuyện khác thường! "
Ôn Hân bật cười, người này không phải là đối đầu với cha mình hay sao? " Anh từ lúc nào nghe lời của cha mình vậy?"
"Cái kia, lần này ông ấy nói không sai! Nói không sai nên vẫn là phải nghe đi.
" Triệu Thắng Quân rầu rĩ nói.
Ôn Hân trợn trắng mắt, anh còn rất có nguyên tắc, ngửa cằm nhỏ lên, "Vậy lời nói của đối tượng anh có nghe không? "
Triệu Thắng Quân cảm giác được một tia khí tức nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn đối tượng, cúi đầu thuận mắt gật gật đầu, thỏa hiệp, nhìn ấm đun nước của Ôn Hân, " em đừng náo loạn nữa, anh uống thêm hai ngụm nữa là được.
"
Nhưng lúc này điều kiện này đã không thể thỏa mãn Ôn Hân, Ôn Hân cầm bình nước nhìn anh, "em muốn cho anh uống.
"
Triệu Thắng Quân mặt đỏ lên một chút, nhìn trái nhìn phải, phảng phất như làm chuyện gì thương thiên hại lý, "Không cần, không cần, anh tự mình uống.
"
"Vậy cũng được..." Ôn Hân nói một câu khiến Triệu Thắng Quân buông lỏng cảnh giác.
Thấy thần kinh khẩn trương của anh buông lỏng, Ôn Hân vội vàng nhảy lên không trung, rồi nhảy lên người Triệu Thắng Quân, hai tay ôm cổ anh, hai chân vòng quanh thắt lưng anh, như một con gấu túi cây ôm trên người anh.
Xem anh còn chạy đâu nữa không?
Triệu Thắng Quân nào ngờ được chiêu này của Ôn Hân, vừa mới thả lỏng lại đột nhiên nhìn thấy t đối tượng nhỏ nhà mình nhảy vọt tới, anh luống cuống tay chân theo bản năng bắt được người tới, lại sợ giẫm lên mầm non dưới đất, bị lực lao tới cực lớn của Ôn Hân làm lùi hai bước, trên bờ ruộng lồi lõm không bằng phẳng, một bước lùi không vững, chân sau chống đỡ một chút không chống đỡ được đã bị ngã lên trên mặt đất, nắp bình nước của Ôn Hân không đậy kín, bởi vì động tác kịch liệt này, sữa bên trong đổ lên hai người mỗi người một vẻ.
Ôn Hân mưu tính thành công, nhìn bộ dáng chật vật của Triệu Thắng Quân dưới thân cười như hoa, tiếng cười khanh khách như Hoàng Oanh ra khỏi cốc.
Triệu Thắng Quân chỉ cảm thấy trong ngực mềm mại dịu dàng, cô nhào tới, cả người đặt trên người anh, toàn bộ lồng ngực anh gắt gao kề sát cô, cô líu ríu cười khanh khách, toàn bộ thân thể vừa mềm vừa mềm run rẩy trên người anh, vừa rồi bởi vì sợ côngã, hắn theo bản năng liền ôm lấy eo cô, eo nàng nhỏ như vậy, thân thể mềm mại thơm như vậy, giống như là đậu hũ non nớt, anh cũng không dám dùng sức ôm, sợ đem cô xoa nát.
Trước mắt gần trong gang tấc chính là gương mặt trắng nõn của cô, ánh mắt giống như nho đen cười rộ lên so với mặt trăng cong trong núi còn đẹp hơn, đôi môi hồng trong suốt cười rộ lên giống như một tinh linh, khóe miệng còn có mấy giọt sữa màu trắng, suy nghĩ của anh hỗn loạn đến mức, di chuyển cũng không dời được mắt.
Sữa rắc lên mặt cô đều là, mấy sợi tóc nghịch ngợm từ trong bím tóc hoa khô của cô tản ra, nhẹ nhàng buông xuống, một sợi tóc đuôi kết một hạt sữa thật lớn, theo ý cười run rẩy của cô chấn động, ngay khi Ôn Hân ý cười tạm dừng, ngược lại vẻ mặt hai người nhìn nhau, hạt sữa kia rốt cục không chịu nổi gánh nặng, từ trên sợi tóc của cô trượt xuống, vạch cạch một tiếng, rơi vào miệng Triệu Thắng Quân.
...
Lần này, đột nhiên nện vào trong lòng Triệu Thắng Quân! Đập vỡ tất cả lý trí và tất cả các giam cầm của anh!
Không đợi Ôn Hân chủ động, anh đã ló đầu lên với đôi mắt mơ hồ, hôn lên đôi môi mỗi đêm đều xuất hiện trong mộng của anh.
Tất cả các giác quan của Triệu Thắng Quân đều mất đi, cả thế giới phảng phất chỉ có một đôi môi cô gái nhỏ đối diện này, môi của cô mềm mại như trong tưởng tượng của anh, không, so với tưởng tượng còn mềm mại hơn, mang theo một mùi sữa ngọt ngào, khiến cho anh dùng môi không ngừng trằn trọc trên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng tới gần mùi hương kia, đôi môi kia giống như là hai miếng đậu phụ sữa, anh không dám dùng sức quá mức, bề ngoài là mùi sữa, nhưng bên trong chứa nước, đô đô mềm mại, anh cẩn thận mút, Chỉ sợ hơi dùng sức mùi sữa của thiếu nữ sẽ phun ra toàn bộ chui vào trong miệng anh, nhưng lại không nỡ buông ra, cứ nhẹ nhàng ngậm, nhẹ nhàng mút, một lần lại một lần, như thế nào cũng nuốt không đủ, trên đời lại có thứ mỹ vị như vậy.
Bên trong mũi càng ngày càng dồn dập hô hấp, hô hấp nóng bỏng đụng vào trong mũi anh, đột nhiên, hai mảnh môi mềm mại mềm mại kia khẽ mở ra, từ trong đó lộ ra một đoạn lưỡi thơm so với đôi môi kia càng mềm mại hơn, Triệu Thắng Quân vừa mừng vừa sợ, giống như phát hiện ra châu lục mới, hoàn toàn dựa vào bản năng, cấp tốc bắt được thứ nhỏ nhặt vừa mềm mại vừa nghịch ngợm này, dùng lưỡi của mình quấn quanh cô, nhấm nháp cô, đầu lưỡi kia linh hoạt lại nghịch ngợm, làm càn trong miệng anh, nghịch ngợm khiêu khích khiến cả người anh vừa sảng khoái vừa thoải mái, cả người nhẹ nhàng phiêu phiêu.
Cổng dục vọng một khi mở ra liền rất khó khép lại, Triệu Thắng Quân dĩ nhiên không thể thỏa mãn với hai mảnh môi thơm như nước, đợi cái lưỡi nhỏ kia tàn sát bừa bãi trong miệng anh, anh không thể ức chế muốn đi đối diện thăm dò đến tột cùng, lưỡi to không biết mệt mỏi liền quấn lấy lưỡi nhỏ dò xét, thăm dò qua hai phiến môi anh đào của cô, thăm dò một hàng răng nhỏ như ngọc, quấn quanh đầu lưỡi nhỏ bé của cô nhảy múa, đầu lưỡi có thể cảm giác được chua ngọt đắng cay, nhưng ở trong miệng cô, ở nơi xa lạ lại tốt đẹp này, anh mới biết được, trên đời ngọt ngào cũng phân ra rất nhiều loại, ở chỗ này anh liền nếm qua vô số loại, anh yêu từng loại ngọt ngào này từ tận đáy lòng.
Triệu Thắng Quân buổi tối hôm đó nằm trên giường, lại như thế nào cũng nhớ không ra trong khoảng thời gian này mình nghĩ như thế nào, làm sao có thể làm ra chuyện cầm thú không bằng như vậy, nhưng anh thế nào cũng không nhớ ra, phảng phất như mất trí nhớ.
Chờ khi ý thức khôi phục, anh nhìn thấy trên bầu trời mờ nhạt bay qua một đám mây, trên lồng ngực tràn đầy kiên định, cúi đầu nhìn đối tượng nhỉ của anh nằm sấp trên lồng ngực anh thở hổn hển, khí lực hao hết, trắng nõn mềm mại yếu ớt nằm ở nơi đó, bộ dáng vừa ngoan vừa nhỏ đáng thương, nhìn kỹ, đôi môi nhỏ đáng thương vừa đỏ vừa sưng, đô đô non nớt, trong suốt, chỉ liếc mắt một cái, hương vị cùng xúc giác tốt đẹp vừa rồi toàn bộ từ trong đầu đánh tới, anh nhanh chóng có phản ứng, mà đối tượng nhỏ của anh còn ở trên người anh!
Ôn Hân lúc này cũng không nghĩ ra, vì sao mình lại đột nhiên bị phản kích.
Rõ ràng là cô muốn khiêu khích anh.
Coi như là anh chủ động hôn cô đi, đây là nụ hôn đầu tiên của anh, không phải là cái kiểu động chạm thuần khiết sao? Tại sao lại trở thành nụ hôn dài kiểu pháp như vậy? Cái nụ hôn dài kiểu pháp này anh từ đâu mà học được? Được rồi, cho dù là đầu lưỡi cô duỗi trước, vậy cũng có thể là do cô chủ động nha, như thế nào sau này lại vượt qua sự khống chế của cô biến thành anh đang khống chế toàn cục đây? Thật mất mặt, người chủ động kia bị hôn đến mềm nhũn thành một vũng nước, ai biết hơi thở của anh lại dài như vậy, nụ hôn kia dài đến mức cô thiếu chút nữa bởi vì thiếu oxy mà ngất xỉu trong lòng anh, hiện tại đành phải thở hổn hển vô lực ở đây.
Ôn Hân nằm sấp trên lồng ngực rộng lớn của Triệu Thắng Quân, nghe từng tiếng tim đập thật mạnh của anh, dần dần khôi phục khí lực.
Nhưng tim đập dưới tai lại không biết tại sao đột nhiên tăng nhanh, Ôn Hân còn chưa đợi thế nào, đột nhiên cảm giác Triệu Thắng Quân nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy.
Cái này đứng dậy quá mức đột ngột, Ôn Hân còn chưa kịp chuẩn bị, cả người liền rơi xuống phía dưới, chỉ nghe anh đè nén lại khàn khàn hô lên, "Ôi! "
Ôn Hân giương mắt, chỉ thấy anh vẻ mặt cắn răng nhẫn nại.
"Anh bị sao vậy?"
Triệu Thắng Quân mím môi, mồ hôi đều chảy ra, cắn răng nói, "Không có việc gì.
"
Lúc này Ôn Hân còn ngồi trên người Triệu Thắng Quân, Ôn Hân hơi giật giật, chỉ cảm thấy bụng dưới có thứ gì đó cứng rắn, cảm giác dưới thân làm cho Ôn Hân trong nháy mắt hiểu rõ, cô cũng đỏ mặt.
Còn không đợi Ôn Hân làm ra phản ứng gì, Triệu Thắng Quân mím môi, đột nhiên hai bàn tay to nắm lấy eo Ôn Hân, nâng cả người cô lên, tiếp theo phi thường mất tự nhiên đứng lên.
Ôn Hân chớp chớp vô tội...!Đôi mắt to nhìn anh, "Anh không sao chứ.
"
Triệu Thắng Quân căn bản không dám nhìn Ôn Hân, toàn bộ khuôn mặt biến thành màu gan heo, đứng lên thập phần mất tự nhiên lui ra hai bước xa, xoay người đưa lưng về phía Ôn Hân, tay vịn trán, nhìn mấy gốc ngô con bị bọn họ đè ép trên mặt đất, không biết nên thu thập tàn cục như thế nào, liên tục tự trách mình.
Ấm đun nước bị ném sang một bên, sữa bột trong ấm đun nước đều lãng phí, rải rác trên mặt đất, nhưng theo một nghĩa nào đó lại không lãng phí, bất quá sợ là một đoạn thời gian sau Triệu Thắng Quân cũng không dám uống sữa nữa.
Ôn Hân nhìn anh nửa ngày không nói lời nào, sử dụng đòn sát thủ, ủy khuất mở miệng, "Có phải anh giận em không~~"
Triệu Thắng Quân vừa nghe lời nói của đối tượng nhỏ, nhất thời vừa tự trách vừa đau lòng, vội vàng xoay người, méo miệng so với Ôn Hân còn ủy khuất hơn, "Không, không, anh là tức giận chính mình.
"
Ôn Hân nhìn bộ dáng đầy vết sữa của anh ủy khuất, thở dài, rốt cuộc là của mình, lấy khăn tay ra chuẩn bị đi qua lau cho anh.
Triệu Thắng Quân thấy Ôn Hân tới, giống như là gặp quỷ, liên tục lùi lại vài bước, thân thể không đứng vững, anh thiếu chút nữa lại ngã ngựa nằm sấp, khiến Ôn Hân che miệng cười khẽ.
"Em, nếu không...!Trước về đi, mẹ Hắc Tử sợ là đã nấu cơm xong rồi, em giờ chắc là đói bụng đi, em về ăn trước đi, cây giống trong đất này phải trồng lần nữa, anh...!Để anh làm, em...!Em quay về trước đi.
"Không được tự nhiên Triệu Thắng Quân lắp bắp nói đề nghị để Ôn Hân đi trước.
Ôn Hân buồn cười nhìn thoáng qua anh đang lúng túng đứng nghiêng người, lúc này tự nhiên phải bảo tồn tôn nghiêm nam tính của mình, được rồi, thông cảm cho anh.
Tiểu Hắc Tử hôm nay tan học trở lại Dương Thạch Tử, vừa đi đến đầu ngõ, liền ngửi thấy một mùi gà hầm nồng đậm, Tiểu Hắc Tử cho tới bây giờ chưa từng ngửi thấy mùi này ở Dương Thạch, không giống bình thường ngửi thấy, bởi vì quá thơm.
Cậu vừa đi vừa nuốt nước miếng, nghĩ thầm cũng không biết gà hầm nhà ai thơm như vậy, nhất thời lại nghĩ đến con gà rừng mà anh Thắng Quân trong nhà bắt về, mẹ cậu len lén nuôi ở trong phòng, chính là vẫn không làm thịt, nói là chờ chị Ôn Hân đến mới ăn.
Vốn tưởng rằng là chuyện rất nhanh, kết quả lại một ngày chờ một ngày, chị Ôn Hân chậm chạp không đến.
Ai, từ sau khi cậu nghe nói anh Thắng Quân cùng chị Ôn Hân làm đối tượng, cuộc sống của cậu liền ngã xuống đáy cốc, anh Thắng Quân của cậu hoàn toàn chiếm đoạt chị Ôn Hân của cậu, mỗi ngày đều đem chị Ôn Hân đến nhà anh ấy ăn cơm, cũng không biết lúc nào chị Ôn Hân mới có thể trở về cùng nhà bọn họ ăn nữa, thiếu niên nhỏ ngửi thấy mùi gà hầm trong ngõ nhưng trong lòng rất là buồn bã.
Dọc theo con đường kia càng đi mùi hương kỳ dị kia càng thêm nồng đậm, mãi cho đến trước cửa nhà cậu, cậu phán đoán, là nhà cậu!
Tiểu Hắc Tử thét chói tai một tiếng, từ cửa bước chân xông vào, đẩy cửa vào, không khỏi cảm thán một tiếng, "Oa, quá thơm.
"
Ôn Hân đang cùng mẹ Hắc Tử ở phòng bếp bận rộn, cười nói, " Thơm Quá! "
Lúc Tiểu Hắc Tử nhìn thấy Ôn Hân càng vui vẻ, hưng phấn nhảy tới, vây quanh Ôn Hân líu ríu, một bên hỏi Ôn Hân đi thành phố đã thấy gì, lại hỏi Ôn Hân có phải sau này còn cùng nhà mình hợp tác ăn cơm hay không, cặp sách cũng không buông xuống, câu hỏi cũng không có một khắc dừng lại.
Ôn Hân mua rất nhiều gia vị ở thành phố Dương Sơn, hôm nay đều mang tới nhà mẹ Hắc Tử, vừa lúc nhìn thấy mẹ Hắc Tử đang giết mổ con gà rừng mà Triệu Thắng Quân bắt được ngày đó.
Mẹ Hắc Tử từng là con gái nhà địa chủ, cái gì ngon mà chưa từng thấy qua, chẳng qua sau này cuộc sống khổ sở, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, cũng không chú ý, lần này thấy Ôn Hân lấy được nhiều gia vị như vậy, nhất thời lại nhắc tới hứng thú.
Dùng gà rừng trên núi nấu thành một nồi gà hầm, xung quanh nồi lớn màu đen dán một vòng bánh bột ngô.
Trong khi chờ đợi thời điểm tốt nhất của nồi gà hầm chín, mở nắp nồi lớn, toàn bộ ngôi nhà được bao phủ bởi hương thơm của thịt gà.
Mẹ Hắc Tử là một đầu bếp tốt, hương vị kia đều hầm vào trong xương gà, dẫn đến một cái xương gà nhỏ cũng không nỡ ném, liên tục xào nấu.
Bánh bột ngô nhỏ dán bên nồi dính mùi thịt gà, bên trên giòn, ở giữa mềm, còn ngon hơn thịt gà.
Ôn Hân cùng một nhà Tiểu Hắc Tử, vây quanh nồi này gà hầm này, nói nói cười cười, bánh bột ngô mượn hương vị thịt gà, món gà hầm mượn hương vị bánh bột ngô, Ôn Hân nhất thời cảm thấy cuộc sống tuyệt vời như thế nào, có người yêu, có ấm áp..