An Bảo ngây người, cô thật không nghĩ đến bà nội lại tin tưởng đến vậy.
Mặc dù không biết bà nội lý giải như thế nào về phúc khí của cô, nhưng rõ ràng bà đã hiểu sai rồi.Phúc vận của cô được cô tích góp từ công đức của mười kiếp, không chỉ vậy mà còn được bồi thường từ đời trước.
Vì thế, cô cảm thấy chỉ cần bản thân không làm điều xằng làm bậy, không làm trái pháp luật nay hại người, cố gắng sống tốt thì phúc vận sẽ theo cô đến cuối đời.Nếu bản thân mang theo phúc vận mà trọng sinh, thì nhất định có phúc khí mà người thường không có được.
Cô phải tin tưởng vị thần tiên râu tóc bạc phơ kia, nếu không thì thật sai lầm.Huống chi, sau khi cha cô bắt được gà rừng cùng cá, cô không hề cảm thấy thân thể có gì bất thường.
Vẫn là bà nội cô suy nghĩ và lo lắng quá nhiều cho cô.
Nhưng như vậy lại làm cô cảm thấy ấm áp vì được người nhà yêu thương.Mặc dù, cô rất muốn nói ra điều đó nhưng không thể.
Vài lần trước cô cầu nguyện đều được như ý, nếu hiện giờ cầu nguyện mà cha cô lại không đi bắt cá hay thỏ hoang để thêm thức ăn cho mọi người thì chẳng phải là lãng phí hay sao.
Cô rất muốn mọi người trong nhà có thêm nhiều thức ăn để bồi bổ cơ thể, đáng tiếc là cô không thể nha.Thật sầu não.“Mẹ xem, An Bảo cũng không có tinh thần, Xem ra việc này thật sự không tốt đối với sức khỏe con bé.
Sau này con sẽ không đi bắt cá, gà rừng hay thỏ hoang gì nữa cả.” Trần Hữu Phúc cực kỳ đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng héo rũ của con gái, đều do anh sai, anh không sớm phát hiện được việc này không tốt đối với con gái, lại còn rất đắc ý.Tâm tình của Miêu Xuân Hoa và Trần Hữu Phúc giống nhau.
Vốn dĩ Miêu Vân Anh đã cảm thấy lo lắng, bây giờ khi nói ra việc này trước mặt An Bảo lại thấy tinh thần con bé ỉu xìu, nên càng sợ hãi hơn.An Bảo thấy cả nhà hiểu lầm, vội vàng mở to hai mắt, nở nụ cười, miệng ê a còn duỗi tay ra nắm lấy vạt áo của Miêu Vân Anh; ý muốn nói cô không có việc gì, bà nội cùng cha mẹ đừng hiểu lầm a.
Thật sự cô cảm thấy làm trẻ con không nói chuyện được thật là khó chịu mà.Cũng may không bao lâu cả nhà đều phát hiện tinh thần An Bảo đã phấn chấn trở lại.
Chỉ là về sau Trần Hữu Phúc thật sự không đi bắt cá nữa, An Bảo dù có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể trông mong mình nhanh chóng lớn lên.Nhưng cô có trông mong cũng không được gì, cuộc sống phải trôi qua từng ngày, thân thể cô cũng chỉ có thể chậm rãi lớn lên.Mỗi đứa bé đều phải trải qua quá trình phát triển, gồm: Ba tháng lật người, sáu tháng biết ngồi và tám tháng biết bò; An Bảo cũng không ngoại lệ.Qua năm, sau tháng ba rét lạnh, lúa mạch xanh mướt đã cao đến đầu gối, từng bông lúa mạch nặng trĩu xuống như cô gái nhỏ thẹn thùng cuối đầu.
Thôn Thanh Dương chuẩn bị nghênh đón mùa gặt lúa mạch, gương mặt thôn dân ở đây đều toát lên vẻ vui sướng vì sắp được thu hoạch lương thực.Ninh lão gia tử không cần đi xuống ruộng lấy công điểm, nên ở nhà cùng Trần Căn Sinh đan sọt.Từ khi gặp An Bảo, tính tình Ninh Tu Ngạn có chuyển biến tốt hơn, nên ông thường dẫn cháu trai đến Trần gia chơi.
Sau một thời gian, cháu ông không chỉ thích chơi với An Bảo mà cũng dần giao tiếp với mấy người cháu trai của Trần Căn Sinh, nhưng cậu vẫn không muốn cùng bọn họ ra ngoài chơi mà chỉ kè kè bên cạnh An Bảo.Ninh lão gia tử thấy vậy liền nói đùa: “Tu Ngạn, chờ An Bảo trưởng thành sẽ cưới về làm vợ con nhé, được không? Như vậy con có thể cùng An Bảo ở bên nhau mỗi ngày.”“Được ạ.” Tuy Ninh Tu Ngạn không hiểu làm vợ có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần cậu có thể ở bên An Bảo là được.Lúc ấy An Bảo cũng ở đó, cô nghe vậy liền không nhịn được mà đen mặt.
Tuy rằng, anh Tu Ngạn rất đẹp trai, là một tiểu shota rất soái, hai người có tình cảm thanh mai trúc mã nhưng cô vẫn cự tuyệt việc tiến thêm bước nữa.Ninh lão gia tử chỉ là nói như vậy, ông cũng không phải người gia trưởng mang tư tưởng phong kiến, chuyện tương lai của bọn nhỏ cũng không phải chỉ nói vài câu là được.
Dù ông rất thích cũng như cảm kích An Bảo có thể giúp Tu Ngạn bước ra khỏi thế giới cô độc, dần dần học cách giao tiếp với mọi người nhưng cũng không thể áp đặt chuyện hôn nhân sau này của bọn nhỏ.Vì Ninh lão gia tử thường xuyên dẫn cháu trai đến Trần gia, Trần gia cũng thường giữ hai người ở lại ăn cơm, nên mỗi tháng ông cũng mang đến một chút lương thực.Đương nhiên Trần Căn Sinh không nhận.
Mặc dù trong nhà không dư dả gì, nhưng hai người già trẻ con bọn họ cũng không ăn hết bao nhiêu, lại còn tặng An Bảo sữa mạch nha, nếu ông nhận lương thực thì coi sao được.Vẫn là Ninh lão gia tử thuyết phục, nhà bọn họ hai người còn có hai người cảnh vệ đều là đàn ông, để bọn họ nấu cơm cũng không thể ăn, hơn nữa ít người ăn cơm cũng không ngon, đến Trần gia ăn cơm ông lại ăn nhiều thêm một chén, vì thế lương thực trợ cấp hàng tháng của ông đều còn dư nên nhất định phải đưa cho Trần Căn Sinh.Hiện tại, mối quan hệ giữa hai nhà bọn họ còn thân thiết hơn cả họ hàng.Lúc này, hai người lớn một người chỉ dẫn một người học đan sọt, còn An Bảo thì đang bò tới bò lui trên một tấm chiếu lớn được đặt dưới hiên nhà chính.
Mông nhỏ hơi vểnh lên, nhích tới nhích lui mà không hề thẹn thùng, cô vận dụng cả tứ chi để tập giữ thăng bằng cho cơ thể nên có cái gì phải ngại ngùng chứ.
Hơn nữa, trong mắt người khác dáng vẻ của cô còn đặc biệt đáng yêu.“Nồi nồi.” An Bảo bò mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ ngơi, cô cất giọng nói còn chưa phát âm được rõ ràng gọi Ninh Tu Ngạn “Nước.”Mặc dù, An Bảo phát âm không rõ ràng lắm, nhưng Ninh Tu Ngạn vẫn nghe hiểu.
Hơn nữa tuy cậu còn nhỏ nhưng rất biết chăm sóc người khác, cậu lấy chén nước ấm đã rót sẵn được đặt bên cạnh Trần Căn Sinh đưa lên miệng đút An Bảo uống.
Thấy vậy, An Bảo liền cuối đầu uống nước, chỉ là cô vẫn còn nhỏ nên một ít nước chảy xuống cằm.
Ninh Tu Ngạn đợi cô uống xong liền lấy khăn nhỏ lau cằm giúp cô.An Bảo rất cảm kích Ninh Tu Ngạn vì đã quan tâm chăm sóc cô, cười tủm tỉm nhìn cậu rồi bảo cậu cũng uống nước đi.An Bảo hiện đã mọc hai chiếc răng sữa nhỏ cỡ bằng hạt gạo, khi cô cười rộ lên khiến Ninh Tu Ngạn cảm thấy cô càng ngày càng đẹp.Bởi vì An Bảo đang trong thời kỳ mọc răng, nên không thể khống chế được mà thường xuyên chảy nước miếng.
Thấy vậy, Miêu Xuân Hoa liền đeo cho cô một chiếc yếm nhỏ, bên trên mặt yếm còn cố ý thêm hai chữ “bảo bảo” nho nhỏ.
Khi An Bảo cảm thấy lành lạnh ở cằm liền cố gắng tự mình lau, nhưng đáng tiếc là thường lau không đúng chỗ; những lúc đó Ninh Tu Ngạn sẽ giúp cô lau nước miếng.Mà An Bảo sau khi trải qua thời gian dài làm trẻ con đã dần vứt bỏ cảm giác thẹn thùng, rất bình tĩnh tiếp thu vấn đề là cô không thể tự chăm sóc bản thân mình.Ninh lão gia tử thấy vậy cũng không cảm thấy cháu trai mới vài tuổi chăm sóc bé gái nhỏ hơn cậu là có gì không tốt.
Ngược lại cảm thấy khuôn mặt cháu trai khi chăm sóc An Bảo nhu hoà, đáng yêu hơn nhiều so với gương mặt lạnh lẽo thường ngày.Đồng thời, Ninh lão gia tử cũng không tiếc lời khen An Bảo: “An Bảo biết nói chuyện thật sớm, dù giọng nói vẫn chưa rõ ràng nhưng khả năng biểu đạt rất tốt, con bé cũng thật thông minh.”Trần Căn Sinh nghe ông nói vậy liền cười, sao có thể không thông minh được? Như những gì vợ ông nói thì đứa bé này có lai lịch không nhỏ, con bé đầu thai vào nhà mình chứng tỏ nhà mình cũng đã tu tâm tích đức trong thời gian dài.Chỉ là lời này Trần Căn Sinh không nói ra, dù người đó là Ninh lão gia tử ông cũng không tiết lộ nửa lời, chỉ khiêm tốn nói: “Có thể An Bảo nghe người lớn nói nhiều nên hiểu được một chút.”An Bảo: Đâu chỉ hiểu một chút, cô có thể hiểu tất cả nha.
Nhưng dù như vậy thì cô vẫn chưa thể nói chuyện một cách lưu loát, nên mỗi ngày cô đều ôm ấp khát vọng được lớn lên thật nhanh..