Thoáng chốc, hai mẹ con giống như là bị vui vẻ rất lớn ném vào người, "Muốn! Cháu nói xem cháu làm công việc gì," Con ngươi người phụ nữ đảo quanh, "Ngồi văn phòng đắt, xuống phân xưởng rẻ.
"
Nhưng bất kể là công việc gì, bà đều phải lấy được, trước tiên giữ con gái ở bên cạnh, về loại công việc, sau đó có thể chậm rãi thay đổi.
"Ngồi trong văn phòng, nhân viên phát thanh, rất có thể diện," Chu Đình Đình dung nhập rất nhanh với thời đại này, mắt không chớp tim không đập, "Chờ sau này kiếm nhà chồng, rất tốt đấy.
"
"Đúng là thế này, nhưng mà, công việc tốt như vậy, cháu sao có thể cam lòng nhường ra?"
Có lẽ là nhìn ra hoài nghi trong mắt người phụ nữ, Chu Đình Đình nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Tái hôn, cha dượng cháu còn một đứa con gái, hiện tại vì cướp công việc, đã len lén báo danh cho cháu xuống nông thôn.
"
Mọi thứ đều hợp lý.
Người phụ nữ rất sảng khoái, "Được, cháu nói xem cháu muốn gì đi.
"
"Tám trăm đồng và mười tấm phiếu công nghiệp, phiếu lương thực gì đó, có gì cho đó, cháu không chê.
"
Công việc của nhân viên phát thanh này thật sự là rất nổi tiếng, người phụ nữ cũng sợ qua thôn này sẽ không có cửa hàng khác, bà ta túm lấy tay Chu Đình Đình, "Thím không nói hư ảo với cháu, thật sự định mua bán với cháu, giá cả thím không lừa cháu, chỉ là nhất định phải nhanh! Tốt nhất là hôm nay có thể đổi công việc này.
"
"Vậy cháu phải xem lòng thím có thành thật hay không.
"
Thím kia để con gái lại, đưa cho Chu Đình Đình làm con tin, bà ấy thì điên cuồng nâng hai chân, không ngừng chạy về nhà.
Nửa giờ sau, Chu Đình Đình đếm tiền trong tay, lại nhìn một xấp phiếy lẻ tẻ, "Được! Chúng ta đi nhà máy sắt thép.
"
Nhân viên phát thanh của nhà máy sắt thép, thím kia vui mừng sắp ngất đi.
Cho đến khi đóng dấu đỏ chuyển nhượng công tác lên tên con gái nhà mình, thím kia lúc này mới xem như thở phào nhẹ nhõm, cô gái nhỏ kia lại càng vui mừng nhảy nhót.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, cũng chỉ như thế.
"Nếu cháu không ngại, gọi dì một tiếng dì Phượng Hà đi.
” Chu Phượng Hà hiện tại nhìn Chu Đình Đình thì càng nhìn càng thuận mắt, cũng không biết vì sao, bà sẽ sinh ra hảo cảm mãnh liệt như vậy đối với một cô gái nhỏ ngẫu nhiên gặp được ven đường.
"Dì Phượng Hà, cháu tên là Chu Đình Đình.
"
Ánh mắt Chu Phượng Hà sáng lên, "A, cháu còn cùng họ với nhà mẹ đẻ dì.
"
Xem như duyên phận.
Ra khỏi xưởng sắt thép, Chu Phượng Hà kéo tay Chu Đình Đình thiên ân vạn tạ, "Đình Đình, dì Phượng Hà thật sự không biết nên cảm ơn cháu như thế nào, sau này gặp chuyện gì, tìm dì, có thể giúp, dì sẽ cố gắng hỗ trợ.
"
Nói xong lời này, Chu Phượng Hà sửng sốt một lát, nhìn Chu Đình Đình, ngượng ngùng, "Dì đây, miệng nói vô tâm! ! "
Chu Đình Đình đương nhiên biết, buồn vui giữa người với người vốn không giống nhau, con gái bà có thể ở lại trong thành phố, bà vui vẻ cũng là việc nên làm.
Nhưng mà hỗ trợ sao! !
Chu Đình Đình nghĩ tới nhà mình.
"Dì Phượng Hà, không có việc gì, lời nói vô tâm.
Ăn ngay nói thật, cháu thật sự có một việc cần mọi người giúp một chút.
Trên danh nghĩa cháu còn có một căn nhà cha cháu để lại cho cháu, cháu cũng sắp xuống nông thôn, không muốn để nhà lại cho người khác được lời, dì xem dì có thể giúp cháu tìm chút quan hệ gì đó hay không.
"
Chu Phượng Hà nhẹ nhàng thoải mái cầm tám trăm đồng tới, căn bản không giống như là nhà thiếu tiền, đến lúc đó muốn đưa tay mua một nhà ở, cũng không khó.
Chu Phượng Hà ngẩn người, nhìn Chu Đình Đình, trong lòng có hơi khó xử, bà sợ nhà nhỏ cũ nát, như vậy, cho dù là bà muốn bán cũng không ai mua.