Hình như chuyện này cho cậu ấy đầy đủ dũng khí, cậu ấy bước về trước một bước, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhìn Trần Minh Hữu nói: “Trần Minh Hữu, mày đừng ỷ vào em trai mày có tiền.
Tao nói cho mày biết, anh cả tao cũng về rồi, anh ấy có tiền! Không kém gì em trai mày!”Nghe lời của cậu ấy, Trần Minh Hữu rất sửng sốt, sau khi phản ứng kịp thì cười to, cười nghiêng ngả, thậm chí còn kích động vỗ cửa xe, chậc chậc hai tiếng: “Tống Hướng Đảng, mày thật sự là kẻ ngu.
Hai mươi mấy năm trước, anh cả của mày đánh người ta bị thương rồi chạy mất tăm.
Bây giờ mày nói với tao là anh mày về rồi, mày không sợ tao đi báo cảnh sát à?”Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn Tống Hướng Quân, mặt đầy hứng thú nhìn anh cười.Nghe vậy, Tống Hướng Đảng theo bản năng ngẩng đầu, trong mắt cậu ấy thoáng qua một sự hoảng sợ.
Đột nhiên thấy anh cả, cậu ấy quá phấn khích, lại quên mất chuyện này.
Hổ thẹn xen lẫn chút bất an khiến gương mặt của cậu ấy lộ ra chút lo lắng, cậu ấy thấp thỏm bất an nhìn anh cả, chờ đợi câu trả lời của anh cả.Cũng may Tống Hướng Quân không phụ sự kỳ vọng, anh nhìn chằm chằm Trần Minh Hữu, môi mỏng khẽ mở: “ Căn cứ quy định nhà nước, thời gian hiệu lực của án hình sự là hai mươi năm, quá thời hạn sẽ hủy bỏ.”Không nói một câu thừa thãi.
Cũng không thừa nhận mình chính là người hành hung, nói cho cùng anh của ban đầu cũng chỉ kẻ bị tình nghi mà thôi.
Nếu vụ án đã hủy bỏ, còn nói nhiều như vậy làm gìTrần Minh Hữu vừa muốn nói gì phản bác anh, lúc này trong xe truyền ra một giọng nam: “Em ba, đi nhanh đi! Nói chuyện với người nhà họ Tống mà em cũng không chán ghét à.”Trần Minh Hữu nghe thấy vậy, cười khinh miệt hai người: “ Cũng đúng.
Có vài người mặc đồ sang cũng không phải là thái tử.
Cả nhà chỉ biết đánh nhau không thì ăn trộm.
Nói chuyện với chúng mày mà tao đều sợ lây.”Nói xong rụt cổ lại, nhanh chóng khởi động xe nhỏ, đi về phía trước..