Thập Niên 70 Bác Sĩ Ngoại Khoa Cân Nhắc Làm Quan Quân Dã Chiến


Một màn hài kịch kết thúc, Tô nãi nãi kéo Tô Bạch Chỉ về nhà ngang, nói sợ cô bị kinh hãi, buổi tối ác mộng.


Thực tế là để phòng cô mềm lòng, đưa tiền lại cho La Quế Lan.


Tô Bạch Chỉ thu dọn quần áo, rồi đi theo Tô nãi nãi về nhà ngang.


Nhà ngang có hai phòng một sảnh, rất sạch sẽ.


Trên sofa và bàn trà đều có đệm hoa văn chạm khắc, trên bàn có ấm nước và ly gốm sứ.


Đây là phòng ở của hai ông bà do bệnh viện phân, nằm ở tầng hai, thuận tiện cho họ đi lại.


"Ở nông thôn không thể so với trong thành, con gái phải bảo vệ mình.


Lần này đi quá gấp, nãi nãi không chuẩn bị được nhiều, con mang quần áo mùa hè đi, đồ mùa đông nãi nãi sẽ gửi qua bưu điện cho con sau," Tô nãi nãi dặn dò khi cô nằm trên giường, lòng cảm thấy ấm áp.


Tháng Tư, Ninh Thành chìm trong mưa bụi, không khí ẩm ướt mờ mịt hơi nước.


Tô Bạch Chỉ không hay biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi tỉnh dậy thì phải vội vàng ra ga tàu hỏa.



Khi đến nơi, Tô nãi nãi xoa khóe mắt, dặn dò: "Đừng trách mẹ con, bà ấy cũng không dễ dàng gì.


Đi tới đó, còn phải nhờ cậy dì của con chiếu cố.

" Tô Bạch Chỉ xách chiếc bao nhỏ, ôm lấy bà một chút rồi nói nhỏ: "Vâng, nãi nãi bảo trọng.


Con sẽ xin nghỉ phép về thăm mọi người.

" Nói xong, mũi cô cay xè, cố kìm nước mắt vì sợ làm bà càng thêm luyến tiếc.


Tô Tuyển Hoa đứng bên hút thuốc, giục cô lên tàu.


Ông xin nghỉ ra đây, lát nữa còn phải trở về bệnh viện làm việc.


Tô Bạch Chỉ ngồi trên tàu, vẫy tay chào tạm biệt, nhìn họ rời khỏi sân ga rồi mới thu hồi ánh mắt.


Nãi nãi đã nhét thêm cho cô hai ngàn đồng, gần như đào sạch tiền dành dụm của mình.


Cô còn được cho nhiều loại phiếu định mức, trứng gà và bánh bao trắng.


Những sự quan tâm này làm cô cảm thấy ấm áp trong lòng.



Tuy nhiên, cô không mang theo hai ngàn đồng đó, mà để lại trong hộp tiền của nãi nãi, kèm theo một tờ giấy dặn dò.


Tàu lửa khởi động, lăn bánh kêu lạch cạch.


Tô Bạch Chỉ nhìn ra cánh đồng xanh biếc bên ngoài, trong chốc lát cảm thấy mơ hồ.


Ông bà nội của nguyên chủ là trung y, trong thời đại này không bị hạ phóng đã là may mắn lớn.


Tô Bạch Chỉ suy nghĩ cẩn thận, nếu tiếp tục ở lại nhà kia thì sẽ phải nhanh chóng gả chồng, chi bằng xuống nông thôn còn hơn.


Hơn nữa, cô sẽ đến La Hà thôn ở tỉnh Thanh, đúng là nơi giáo sư hướng dẫn tiến sĩ của cô từng bị hạ phóng.


"Tiểu cô nương, cháu xuống nông thôn làm thanh niên trí thức sao? Sao lại chỉ mang theo một cái bao nhỏ thế?" Bà lão ngồi đối diện hỏi, rút từ túi ra một nắm hạt dưa, định đưa cho cô.


Tô Bạch Chỉ gật đầu, từ chối hạt dưa của bà và không muốn nói chuyện nhiều.


Trong thời đại này, đi tàu lửa phải cảnh giác cao độ.


Bọn buôn người và móc túi rất nhiều, mới đầu thường tiếp cận làm quen.


Do bệnh, Tô Bạch Chỉ bị chậm trễ thời gian nên không thể cùng nhóm thanh niên trí thức ngồi xe lửa cùng nhau.


Bà lão đối diện hừ nhẹ, đưa hạt dưa cho người phụ nữ ôm con bên cạnh, rồi nói với giọng đầy mỉa mai: "Khinh thường dân quê, còn không phải đến đi nông thôn làm thanh niên trí thức, ngạo khí cái gì chứ.

" Người phụ nữ mặc áo sơ mi bông ôm đứa bé trai lấy hạt dưa rồi bỏ vào miệng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận