Thập Niên 70 Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón


Gia đình bà Chung nhiều đời đều làm việc trong cung.

Người lớn trong làng thường lấy bà để dọa bọn trẻ con, nói rằng bà Chung thích nhất là bắt những đứa trẻ hư vào cái phòng kín không khe hở ở cuối làng để ăn thịt! Vì vậy, bọn trẻ trong làng đều rất ghét bà, thường ném đá, phân gà vào nhà bà.

Những đứa nghịch ngợm còn tè bậy và ị trước cửa nhà bà! Theo lời bọn chúng thì làm vậy là giúp bà, là tốt cho bà.

Nhưng trong lòng Diệp Phong, bà Chung là người tốt, không phải bà già xấu xa ăn thịt trẻ con gì cả.

Tám năm trước, vì ham chơi, cậu không màng đến sức khỏe yếu ớt của mình mà lén ra khỏi nhà, mò đến khu rừng sau làng.

Khi Diệp Thanh Nguyệt tìm thấy cậu, cậu đã mệt lả đến không thở nổi, ngồi bệt dưới đất không thể cử động, đành để chị cõng xuống núi.

Nhưng lúc đó Diệp Thanh Nguyệt cũng mới chỉ chín tuổi, lại thiếu dinh dưỡng, người bé tí, đi không bao xa thì bị trẹo chân.

Hai đứa trẻ ngồi bệt xuống đất, nhìn nhau vài giây rồi cùng òa khóc.

Chính bà Chung đã phát hiện ra bọn chúng và lén lút đưa chúng về nhà.

Diệp Phong luôn ghi nhớ ơn nghĩa này, nhưng đáng tiếc là chưa kịp đền đáp thì bà Chung đã treo cổ tự vẫn hai năm trước.

“Người trong làng chỉ biết bà Chung có tổ tiên làm việc trong cung, nhưng họ không biết rằng gia đình bà vốn là thái y, con gái bà còn được ra nước ngoài học.

” Diệp Thanh Nguyệt nói: “Tám năm trước, sau khi bà Chung cứu chúng ta, chị thường lén đến tìm bà để mang đồ ăn cho bà.

Cũng chính lúc đó, bà đã dạy chị một số kiến thức y học.

” Lời này của cô không phải là nói dối, chỉ là có phần phóng đại.

Năm đó, bà Chung quả thực đã dạy cô y học, bà chính là người thầy đầu tiên của cô.

Nếu không có bà, sau này có lẽ cô cũng không đăng ký vào trường y.

Tuy nhiên, hai người chỉ ở bên nhau sáu năm.

Đến những năm cuối, bà Chung tinh thần đã suy sụp, đến mức không thể giao tiếp bình thường, huống chi là dạy học.

Vì vậy, Diệp Thanh Nguyệt chỉ học được một chút cơ bản từ bà mà thôi.

Nhưng người ngoài không biết điều đó, cũng chẳng ai sẽ đi xuống suối vàng để hỏi bà Chung cho rõ ràng phải không? Diệp Thanh Nguyệt định dùng chuyện này để làm lý do cho việc mình biết y thuật.

“Thì ra là vậy.

” Diệp Phong tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của chị.

Cậu cũng không hỏi tại sao trước đây Diệp Thanh Nguyệt không kể.

Dù sao thì mấy năm đó cũng là thời kỳ đặc biệt.

Ai mà nói mình biết y thuật, rất dễ chuốc họa vào thân.

Hai chị em nói chuyện với nhau, trời dần tối.

Diệp Thanh Nguyệt thay lại quần áo của mình.

Cái áo sơ mi ngắn tay làm bằng sợi tổng hợp không tiện mang về, cô đành giấu vào chỗ kín, tính sau này sẽ tìm cơ hội lấy lại.

Xong xuôi, Diệp Thanh Nguyệt dẫn Diệp Phong về nhà.

Vừa bước vào phòng, cô định đóng cửa lại thì bị một lực mạnh từ bên ngoài đẩy vào.

Chỉ thấy một người đàn ông to lớn, vai rộng xông vào phòng, gào lên: “Diệp Thanh Nguyệt! Mày còn dám về đây?!” Bên ngoài có tiếng bước chân chạy rầm rập, Diệp Thanh Nguyệt vừa nghe thấy đã nhận ra có người đang đẩy cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui