Những người hàng xóm xung quanh nghe thấy rõ mồn một, vội mở cửa sổ, thậm chí chạy đến sân nhà Diệp gia để nhìn vào.
Họ chỉ có thể nhìn thấy cánh cửa phòng Diệp Thanh Nguyệt đang khép hờ.
Trong căn phòng tối mờ, bóng dáng to lớn của Diệp Vệ Tinh điên cuồng, kèm theo đó là tiếng hét, cùng những tiếng “bình bịch” như đang đánh ai đó.
Và cả tiếng hét đau đớn cùng tiếng khóc thảm thiết của Diệp Thanh Nguyệt.
Trông thật kinh hoàng! Không lẽ thật sự hắn định đánh chết người sao? Trong phòng.
Diệp Vệ Tinh điên tiết vì không đấm được Diệp Thanh Nguyệt, cảm giác như muốn phát điên.
Hắn nhìn quanh, chộp lấy cây chổi gỗ ở góc tường, xông đến đánh xuống Diệp Thanh Nguyệt: “Câm miệng! Đồ đáng chết! Khóc cái gì mà khóc! Khóc đến chết thì thôi!” Diệp Thanh Nguyệt nhanh chóng né tránh, vừa hét lên một tiếng, vừa đưa tay tháo dây buộc tóc, làm tóc mình rối tung lên.
Cô vừa khóc vừa la lớn: “Cứu với! Anh Vệ Tinh muốn đánh chết người!” Rồi lao thẳng ra ngoài cửa.
Bên ngoài nhà, đã có mấy chục người hàng xóm nghe động chạy đến xem.
Vừa thấy Diệp Thanh Nguyệt tóc tai bù xù, nước mắt giàn giụa chạy ra từ trong phòng, đám người lập tức nhốn nháo cả lên.
“Diệp Vệ Tinh ra tay thật quá đáng!” “Người trong nhà với nhau, đến nỗi phải đánh nhau sao?” “Các người bớt nói mát đi, quên mất chuyện cô ta làm rồi à?” “Diệp Phương vừa mới đính hôn với anh Hứa, cô ta đã chạy đến ve vãn, còn viết thư tình cho anh ấy, thế mà là việc một cô gái đàng hoàng có thể làm sao?” “Vệ Tinh dù có thô lỗ, nhưng anh ấy là người thương em gái, anh đứng ra bảo vệ em mình là chuyện phải làm!” “Nhưng mà hắn là đàn ông, bắt nạt phụ nữ thì có gì hay ho?” Đám đông chia làm hai phe, một bên cho rằng đàn ông không nên đánh phụ nữ, một bên lại cho rằng Diệp Thanh Nguyệt đáng bị dạy dỗ, và Diệp Vệ Tinh làm như vậy là đúng.
Bên ngoài nhà Diệp gia, tiếng cãi cọ ầm ĩ vang lên.
Trong nhà chính, ông nội Diệp và mấy người thân không thể giả vờ như không nghe thấy nữa, liền đẩy cửa bước ra.
“Vệ Tinh, dừng tay ngay!” Ông nội Diệp lớn tiếng quát, ngăn Diệp Vệ Tinh lại khi hắn đang cầm chổi đuổi đánh Diệp Thanh Nguyệt.
Người ta vẫn nói, nếu muốn đánh nhau thì phải đóng cửa mà đánh.
Giờ lại đuổi đánh ra tận ngoài, chẳng khác nào đem chuyện nhà ra cho thiên hạ cười nhạo! Ông nội Diệp luôn thiên vị cho đứa cháu này, nhưng trước mặt mọi người, ông lại phải tỏ ra là một người công minh, là tấm gương trong mắt hàng xóm.
Ông nghiêm mặt nói: “Cháu là đàn ông, lại còn là anh họ của Thanh Nguyệt, sao có thể ra tay đánh người được? Thật chẳng ra sao!” “Ông ơi!” Diệp Vệ Tinh dừng tay, khuôn mặt khó chịu: “Vừa nãy ông còn bảo là Diệp Thanh Nguyệt đáng bị dạy dỗ, giờ sao lại đổi ý?” Sắc mặt nghiêm nghị của ông nội Diệp thoáng chốc có chút nứt, khóe miệng giật giật vài cái.
“Phụt! ” “Hahaha!” Đám đông bên ngoài không ít người bật cười.
Đúng là đồng đội hại nhau mà! Diệp Thanh Nguyệt cố gắng kìm nén nụ cười, giờ phải đóng vai đáng thương, không thể cười được.