Thập Niên 70 Bác Sĩ Thiên Tài Và Kho Vật Tư Tỷ Đô Được Cả Nước Săn Đón


Xuống thang, cô nắm tay cô Tiền, giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn thím, nếu không có thím và đại đội trưởng, số tiền mà bố cháu phải đánh đổi cả mạng sống sẽ bị họ chiếm mất.

” Cô Tiền vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đây là trách nhiệm của chúng tôi.

” Ở sân sau, tiếng khóc lóc của ông nội cũng im bặt.


Khi Diệp Thanh Nguyệt và cô Tiền quay lại nhà bếp, ông nội chỉ im lặng nhìn cô với ánh mắt đầy hận thù, nhưng không dám đưa tay giật lại số tiền.


Diệp Thanh Nguyệt đoán rằng chắc đại đội trưởng đã nói gì đó, khiến ông nội không dám làm càn.


Sau khi lấy được tiền hỗ trợ, Diệp Thanh Nguyệt dứt khoát ký vào giấy tờ phân chia tài sản, chấm dứt mọi thứ.


Diệp Thanh Nguyệt và ông nội mỗi người giữ một bản, đại đội trưởng giữ một bản để mang về đại đội bảo quản.


Cất kỹ giấy tờ vào người, Diệp Thanh Nguyệt cùng Diệp Hướng Hồng và Diệp Phong quay về căn nhà mới của mình, thu dọn vài món đồ đơn giản.



Dưới ánh mắt đầy u ám của ông nội và mọi người, ba người họ xách những túi đồ lớn nhỏ, hướng về cuối làng mà đi.


Người dân trong thôn đã giải tán, nhưng vẫn còn đứng xa xa chỉ trỏ bàn tán.


“Con hồ ly tinh đó cuối cùng cũng ra ở riêng rồi à?” “Không ra riêng thì sớm muộn gì cũng bị đánh chết thôi!” “Dắt theo mẹ bị điên và đứa em ốm yếu, ra riêng rồi cũng chẳng sống nổi.

” “Rồi sẽ lại tìm cách quyến rũ gã đàn ông nào đó để nhờ cậy thôi!” “Một người sao đủ? Gánh nặng như thế, hai ba người đàn ông cũng không cáng đáng nổi!” “Hahaha…” Nghe những lời xì xào lướt qua trong gió, Diệp Thanh Nguyệt chỉ mỉm cười bỏ qua.


Cô biết, dù hôm nay đã khéo léo làm cho Trần Ngọc Lan một vố và giành được phần thắng, nhưng những lời đồn thổi về cô trong thôn thì vẫn còn đầy rẫy, không thể thay đổi một sớm một chiều.


Diệp Thanh Nguyệt cũng không vội.


Cuộc đời còn dài.



Những ai nợ cô, mắng chửi cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại từng chút một! Việc ra ở riêng chỉ là bước khởi đầu mà thôi.


Khi ba mẹ con Diệp Thanh Nguyệt dọn hết hành lý vào ngôi nhà cũ ở cuối thôn thì trời đã khuya.


Không khí nông thôn thập niên 70 rất trong lành, bầu trời đêm mùa hè đầy sao, xung quanh cũng không tối mịt.


Chỉ có ngôi nhà của bà Chung với những ô cửa sổ bị bịt kín, bên trong tối đen đến mức giơ tay không thấy ngón.


Đúng lúc ấy, cô Tiền mang đến một cây đèn dầu và nói: “Người sửa nhà tôi đã tìm sẵn rồi, sáng mai họ sẽ đến, đều là người trong thôn cả, không cần trả tiền công, chỉ cần lo bữa ăn là được.

” Nghĩ ngợi một lát, cô Tiền bổ sung: “À suýt nữa thì quên, nhà này bếp núc chưa thể dùng ngay, sáng mai cháu mang ít lương thực đến nhà thím, thím cho mượn bếp mà nấu.

” Diệp Thanh Nguyệt gật đầu: “Cháu biết rồi, cảm ơn thím nhiều lắm.

” Thấy cô Tiền vẫn e dè nhìn ngôi nhà cũ, mặt thoáng vẻ do dự, cô liền cười nói: “Thím ơi, mẹ con cháu thu dọn chút đồ thôi, không cần thím giúp đâu, thím về nghỉ ngơi đi, hôm nay đã vất vả vì mẹ con cháu nhiều rồi.

” Cô biết cô Tiền vẫn sợ căn nhà “ma ám” này.


Thấy Diệp Thanh Nguyệt không có vẻ gì là mạnh miệng, cô Tiền dặn dò thêm vài câu rồi ra về.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận