“Hôm nay chị dâu phải tăng ca làm việc nặng ở nhà máy, con hồ ly tinh đó đã lăn lộn cả ngày, chắc chắn cũng mệt nhoài, còn thằng ốm yếu thì khỏi phải nói, ban ngày đã lờ đờ, đêm nay chắc chắn ngủ như chết.
” Diệp Chính Hoa phân tích tình hình rồi kết luận: “Giờ bọn họ chắc chắn đang ngủ say như lợn chết, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta… trộm lại tiền!” “Nhưng lỡ bọn họ phát hiện mất tiền thì sao? Chẳng phải họ sẽ tìm đến nhà mình à?” Bà Lý sợ hãi, trộm cắp là tội nặng, ngồi tù như chơi! Diệp Chính Hoa liếc mẹ một cái, che giấu sự khinh thường, nói: “Mẹ nghĩ kỹ đi, ai cũng biết bọn họ vừa ra ở riêng, trong tay có tiền, đại đội trưởng làm sao có thể đảm bảo là nhà mình trộm được?” Chỉ cần hành động cẩn thận, không để lại dấu vết, công an cũng không làm gì được! Bà Lý vẫn lo lắng, nhưng ông Diệp thì phấn chấn hẳn lên: “Ý kiến này hay! Giờ đã khuya, nhà nào trong thôn chắc cũng ngủ cả rồi.
” Diệp Chính Hoa và ông Diệp nhìn nhau cười: “Đây đúng là thời cơ tốt nhất.
” Diệp Thanh Nguyệt đang ngủ thì bỗng giật mình tỉnh dậy.
Chẳng vì gì khác, chỉ tại muỗi đốt.
Loài muỗi đã tồn tại từ thời khủng long, thuốc diệt côn trùng nào cũng chẳng xi nhê, đúng là tai họa có lịch sử lâu đời! Hơn nữa, bây giờ là năm 1978, một số nơi ở Trung Quốc vẫn còn bệnh sốt rét hoành hành.
Mà muỗi chính là kẻ truyền bệnh sốt rét nguy hiểm nhất.
Những năm 70, khi đó Diệp Thanh Nguyệt chưa đến mười tuổi, đó là thời kỳ đỉnh điểm của dịch sốt rét, cả nước có tới 24 triệu người mắc bệnh.
Mãi đến năm 1971, nhà khoa học Đồ U U tìm ra hoạt chất kháng sốt rét hiệu quả, tình hình dịch bệnh mới dần được kiểm soát, không chỉ ở trong nước mà còn trên toàn thế giới.
Để ngăn chặn sốt rét lây lan, nhà nước đã thành lập cơ chế phối hợp phòng chống dịch bệnh trên toàn quốc.
Khi đó, cả nước ai cũng phải uống thuốc phòng bệnh.
Nghĩ đến nỗi ám ảnh bị ép uống thuốc, Diệp Thanh Nguyệt dù buồn ngủ rã rời cũng cố bò dậy, ra ngoài tìm ít ngải thảo, châm lửa và xông trong phòng, rồi để phần còn lại quanh giường.
Không còn tiếng muỗi vo ve bên tai, Diệp Thanh Nguyệt mới yên tâm nằm xuống.
Đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, cô bỗng nghe thấy tiếng động lạ ở cửa.
“Lạch cạch, lạch cạch…” Tiếng động rất nhỏ, như thể có ai đó đang cố gắng cạy cửa từ bên ngoài.
Diệp Thanh Nguyệt lập tức tỉnh táo.
“Chị, bên ngoài có người.
” Diệp Phong thì thào.
Cậu ngủ rất chập chờn, từ lúc chị mình đốt ngải thảo xông nhà đã tỉnh dậy.
“Chị cũng nghe thấy rồi.
” Diệp Thanh Nguyệt nheo mắt lại.
Là ai vậy nhỉ? Cả làng đều biết ba mẹ con cô vừa ra ở riêng, lại có ít tiền trong tay, mấy tên côn đồ và những kẻ lười biếng trong thôn chắc chắn đang để ý.
Nhưng kẻ tình nghi nhất vẫn là nhà ông nội.
Diệp Thanh Nguyệt có suy nghĩ, khẽ hỏi: “A Phong, trong túi có bộ kim chỉ không?” “Để em lấy cho.
” Diệp Phong nhẹ nhàng mở túi, nhanh chóng đưa cho chị một cây kim.
“Chị ơi, dùng cái này làm gì? Hay để em mang dao phay đến?” Dưới ánh trăng mờ, Diệp Thanh Nguyệt nhìn gương mặt non nớt của em trai, không khỏi thở dài.