Tuy nhiên, vì nhân vật chính của truyện là một bác sĩ, tôi muốn xử lý vấn đề này một cách chính xác hơn, nên cuối cùng đã viết một đoạn nhỏ để giải thích, mong mọi người hiểu.
--- Thôn Hướng Dương có diện tích khá rộng, hầu hết nhà cửa đều tập trung dọc theo con đường lớn ở đầu thôn, còn cuối thôn thì ít nhà hơn nhiều.
Hồi nhỏ, Diệp Thanh Nguyệt từng nghe người lớn kể rằng trên núi có một con hổ dữ, từng xuống thôn vồ người, nên dân làng không ai dám xây nhà ở cuối thôn.
Vì vậy, quanh nhà bà Chung cũng chỉ lác đác vài hộ.
Thế nhưng, tiếng hét của Diệp Chính Hoa đêm nay vang to đến mức nửa thôn đều nghe thấy.
Không ít nhà vội vã bật đèn dầu lên, ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Diệp Hướng Hồng đang ngủ say, lập tức tỉnh giấc.
Cô nhanh chóng với tay lấy con dao phay rồi chạy ra ngoài.
Thấy Diệp Thanh Nguyệt cũng đứng ở cửa, cô lo lắng không biết có phải kẻ vừa hét kia đã làm hại con gái mình hay không.
“Đứng lại!” Diệp Hướng Hồng lao ra thì thấy một bóng người khập khiễng ở phía xa.
Biết là không đuổi kịp, cô liền ném con dao phay trong tay về phía hắn.
Con dao bay nhanh, chính xác và rất hiểm, Diệp Thanh Nguyệt còn chưa kịp ngăn lại.
“Phập!” Dao phay cắt trúng bên hông kẻ kia, cắm ngập nửa lưỡi vào đất.
Ngay sau đó, quần của hắn tụt xuống! Con dao tuy không làm hắn bị thương, nhưng đã rạch toạc quần áo và cắt đứt dây lưng của hắn.
“Ai da!” Quần tụt xuống khiến Diệp Chính Hoa ngã lăn ra đất, trông như con chó bị trượt chân.
Diệp Thanh Nguyệt nhìn cảnh tượng này mà trố mắt, suýt nữa thì bật cười tán thưởng mẹ mình: “Mẹ đúng là nữ hiệp, đao pháp tuyệt vời!” Thấy kẻ kia ngã, Diệp Hướng Hồng định lao tới bắt, nhưng Diệp Thanh Nguyệt nhanh tay giữ lại.
“Mẹ, kệ hắn đi.
” Diệp Thanh Nguyệt nói.
Diệp Hướng Hồng không hiểu: “Sao lại kệ hắn?” Diệp Thanh Nguyệt không trả lời ngay, mà hít một hơi thật sâu rồi hét lên: “Có trộm! Bắt trộm!” Diệp Hướng Hồng: “???” Không phải con bảo để hắn đi sao? Sao giờ lại kêu người bắt hắn? Cô không hiểu ý con gái, nhưng thấy con nói thế thì cũng không hỏi thêm.
Nghe tiếng Diệp Thanh Nguyệt la hét, Diệp Chính Hoa hoảng hốt, cố nhịn đau bò dậy, một tay ôm chỗ bị thương đang chảy máu, một tay kéo quần, lảo đảo chạy trốn.
Chờ đến khi dân làng chạy tới, Diệp Chính Hoa đã biến mất không còn dấu vết.
“Chị, sao không đuổi theo bắt hắn? Bắt quả tang không tốt hơn sao?” Diệp Phong từ trong nhà bước ra, thắc mắc hỏi: “Chẳng lẽ vì hắn là nhị thúc nên chị còn nể tình người nhà?” Mặc dù tiếng kêu thảm thiết của Diệp Chính Hoa đã biến đổi không nhận ra, Diệp Phong vẫn nhận ra đó là nhị thúc của mình.
“Bọn họ không coi chúng ta là người nhà, thì sao mình phải nể tình? Chị cố tình để hắn chạy đấy.
” Diệp Thanh Nguyệt cười tinh nghịch: “A Phong, lát nữa có ai hỏi nhà mình có mất gì không, em nói là tiền chia tài sản bị trộm.
” Nghe xong, Diệp Phong trợn mắt ngạc nhiên, rồi nhanh chóng hiểu ra ý chị.
Hóa ra đó là lý do chị thả Diệp Chính Hoa đi.
Nếu bắt được hắn tại chỗ, mọi người sẽ kiểm tra và thấy hắn chẳng trộm được gì.