Bà ta loạng choạng ngã xuống đất.
Trùng hợp thay, cảnh đó lại bị ông nội Diệp Vi Dân nhìn thấy.
Ông là người nghiêm khắc, cổ hủ, không chấp nhận việc con cháu bất kính với người lớn.
Ngay lập tức, ông yêu cầu Diệp Thanh Nguyệt phải xin lỗi Trần Ngọc Lan, nếu không thì không được về nhà cho đến khi đám cưới của Diệp Phương và Hứa Văn Thư kết thúc.
Diệp Thanh Nguyệt cứng đầu không chịu xin lỗi, quay lưng bước đi ngay.
Diệp Phong đuổi theo thì không thấy bóng dáng chị đâu nữa.
Mãi đến khi tìm thấy Diệp Thanh Nguyệt nằm bất tỉnh bên bờ sông, Diệp Phong mới nghĩ chị buồn bã mà tìm đến cái chết, trong lòng cậu sợ hãi vô cùng.
Bây giờ nghe chị nói không muốn về nhà, Diệp Phong lo chị lại nghĩ quẩn, không làm hại ai thì cũng chỉ làm tổn thương chính mình.
Nhìn gương mặt em trai đầy lo lắng, Diệp Thanh Nguyệt cảm thấy lòng mình thật ấm áp.
Em trai ngốc của chị, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho chị thôi.
Cô cười, xoa đầu Diệp Phong: “Yên tâm, chị không định đến nhà Hứa Văn Thư đâu, loại người vô liêm sỉ như anh ta, chị khinh còn chẳng thèm!” Kiếp trước, khi ở tuổi này cô vẫn còn ngây thơ, bị Hứa Văn Thư lừa gạt tình cảm, chịu đủ mọi tủi nhục.
Nhưng bây giờ, Hứa Văn Thư? Có cho không chị cũng không cần! Ai yêu kẻ vứt đi đó thì cứ việc mang đi! Diệp Phong ngẩng đầu nhìn chị với ánh mắt đầy bất ngờ: “Thật sao?” Niềm vui đến quá bất ngờ.
“Đương nhiên là thật.
” Diệp Thanh Nguyệt nói, rồi kéo Diệp Phong đứng dậy, chỉ vào bộ quần áo ướt sũng trên người mình: “Chị thế này, về nhà cũng không tiện.
Nếu để người trong làng thấy lại đồn thổi, hơn nữa ông nội cũng không cho chị về.
Chờ quần áo khô rồi đến tối mình về.
” Diệp Phong nghe vậy, gật đầu đồng ý: “Chị nói đúng, người trong làng toàn thích đồn thổi lung tung.
” “Ừ, trước hết tìm chỗ để phơi quần áo đã.
” Diệp Thanh Nguyệt nói rồi cùng Diệp Phong đi khỏi đó.
Khi hai chị em vừa đi khuất, một người đàn ông nửa thân trên trần trụi bước ra từ sau bụi cây.
Anh ta nhìn theo bóng dáng Diệp Thanh Nguyệt dần khuất, ánh mắt đầy suy tư.
Dù cô ấy trông chỉ như một thiếu nữ 17-18 tuổi, gương mặt bầu bĩnh, không giống một người có tài y thuật cao siêu gì.
Nhưng không hiểu sao, trực giác mách bảo anh ta đừng xem thường Diệp Thanh Nguyệt.
“Vừa hay số hàng kia chưa tới, đi bệnh viện kiểm tra trước đã.
” Anh ta nghĩ một lúc rồi quyết định đến bệnh viện, sau đó mới tính tiếp.
Diệp Thanh Nguyệt cùng Diệp Phong vào sâu trong khu rừng gần đó, tìm một bãi đất trống có ánh nắng, cô cởi bộ đồ thô đang mặc, thay vào chiếc áo sơ mi ngắn tay.
Sau đó, cô bước ra khỏi rừng, treo bộ đồ và đôi giày lên cành cây đón nắng.
Tháng tám nắng vẫn còn gay gắt, quần áo không bao lâu sẽ khô.
Diệp Thanh Nguyệt từ bờ sông đi đến đây, cảm thấy quần đã gần khô hết.
Cô đứng thẳng người, để Diệp Phong giúp kéo thẳng ống quần cho hết nếp nhăn.
Như vậy, khi quần khô hoàn toàn, sẽ không còn quá nhiều nếp nhăn, tránh để ai đó nghi ngờ.
“Chị, áo sơ mi này chị lấy từ đâu vậy?” Diệp Phong giúp chị kéo thẳng ống quần xong, tò mò nhìn chiếc áo sơ mi ngắn tay rộng thùng thình trên người chị gái.