Dịch: Huyễn Ảnh Vô SongLâm Kinh Nguyệt đáy lòng dừng lại, có loại cảm giác quả nhiên là thế, “Loại chuyện này, cô tự mình đi thì tốt hơn.
”Nói đùa, cô cũng không phải là người không có đầu óc.
Trong lòng Lý Thúy Hoa có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng cô không phát hiện, Lâm Kinh Nguyệt đã nhìn ra.
Nói không đầu cơ hơn nửa câu, Lý Thúy Hoa cũng ngồi không nổi nữa, mặc dù cô rất muốn ở đây để đợi Giang Tầm về.
Tiễn Lý Thúy Hoa đi, Lâm Kinh Nguyệt vẻ mặt không nói lên lời.
Thì ra cô gái nhỏ nhút nhát và đáng yêu, mới vừa gặp được tình yêu đã lập tức thay đổi.
Đó còn là chính mình không? Lâm Kinh Nguyệt phòng thủ ở khắp mọi nơi.
Nhìn mà tâm đều mệt theo.
Lâm Kinh Nguyệt tùy tiện suy nghĩ một chút sau đó liền vứt ở một bên, trời cao đất rộng, ăn cơm lớn nhất.
Sợ lại có người tìm cô, cô chốt cửa phòng, bưng cá vào không gian ăn.
Ai đến cũng không thèm mở cửa, hừ! !.
Lý Thúy Hoa không nghĩ tới vừa từ Tri Thanh điểm đi ra, đã gặp được Giang Tầm.
Sắc mặt cô đỏ bừng.
Chu Nham nhướng mày, thâm ý nhìn Giang Tầm một cái, nháy mắt rồi đi trước.
Quen rồi, từ thủ đô đến đây, phần lớn mấy cô gái nhìn thấy Giang Tầm đều như vậy.
Giang Tầm nhàn nhạt nhìn Lý Thúy Hoa một cái, anh vừa xắn tay áo vừa vòng qua Lý Thúy Hoa.
“Giang Tri Thanh! ” Sắc mặt Lý Thúy Hoa cứng đờ một chút, nhưng cũng mặc kệ, vội vàng mở miệng.
Giang Tầm dừng bước, xoay người thờ ơ nói, “Có việc gì?”“Giang Tri Thanh, tôi, tôi! ” Tôi, nửa ngày cũng không nói nên lời, ngay khi Giang Tầm có chút mất kiên nhẫn, cô nhắm mắt lại, cắn răng nói: “Giang Tri Thanh, tôi đối với anh, xin, xin hỏi anh nguyện ý, nguyện ý làm đối tượng của tôi không?”Sợ Giang Tầm từ chối, cô lại vội vàng nói, “Nếu anh nguyện ý, suất để vào đại học công nông binh năm nay, tôi sẽ bảo ba tôi đưa nó cho anh.
”Cô lại không biết, một câu này, đã bị Giang Tầm nhìn thấu.
Giang Tầm không chút do dự, mỉa mai một tiếng, “Đồng chí Lý, nếu Giang Tầm tôi nguyện ý, đại học công nông binh đều tùy ý cho tôi chọn, cô có tin không?”Anh ta cần phải dựa vào một người phụ nữ để quay về thành phố sao?Xùy.
Lý Thúy Hoa sắc mặt trắng bệch.
“Tôi không có cảm giác gì với cô hết, đồng chí Lý đừng nên lãng phí thời gian vào tôi thì hơn, miễn cho tuổi tác! ” Dứt lời, anh cũng không quay đầu lại, trực tiếp quay người rời đi.
Lý Thúy Hoa nhìn bóng lưng của anh, bên tai nhớ lại những lời mà anh nói, trong lòng đau như cắt.
Nhất thời có chút mất đi lý trí, “Giang Tri Thanh, anh không thích tôi, bởi vì chướng mắt xuất thân nông thôn của tôi sao?”Giang Tầm vốn không có ý định để ý tới.
Nhưng lời này cũng không tốt, trong lòng anh không kiên nhẫn, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt, “Không có quan hệ gì với nông thôn cả, đừng quá coi trọng bản thân mình, cô còn chưa có tư cách để đại diện cho nông thôn, đừng dán cái mác đó cho tôi.
”“À còn nữa, Giang Tầm tôi thích ai là tự do của tôi, cô gái mà tôi thích, cho dù cô ấy có xuất thân gì tôi cũng sẽ không để ở trong lòng, mà người tôi không thích, cho dù là Thiên Vương lão tử đi chăng nữa tôi cũng lười liếc mắt một cái.
”“Đúng rồi, nhân tiện tôi nhắc nhở đồng chí Lý một câu, về sau đừng có lén lút đưa dồ tới cho tôi nữa, miễn cho người khác hiểu lầm.
”Dứt lời, anh dứt khoát quay người rời đi.
Sắc mặt Lý Thúy Hoa thì lúc đỏ lúc trắng.
Cô đứng tại chỗ giống như mình là một chú hề vậy, nước mắt trong mắt cô rơi xuống.
Thì ra anh ấy vẫn biết đó là đồ do cô đưa, bảo sao anh ấy không chịu nhận.
Anh ấy!.
“Chậc, bị từ chối, thật đáng thương.
” Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói hả hê khi người gặp họa.
Lý Thúy Hoa đột nhiên xoay người.
“Tôn Lan Lan, sao cô lại ở chỗ này?!” Sắc mặt chật vật nhất của cô, hết lần này tới lần khác đều bị cô ta nhìn thấy!“Tôi nhàm chán, tôi thích Giang Tầm, thật sự là xấu hổ.
” Tôn Lan Lan trào phúng, so với các cô gái ở Tri Thanh điểm, người mà cô ghét nhất chính là Lý Thúy Hoa.
Từ nhỏ đã vào vai một cô gái ngoan ngoãn, đúng là làm bộ.
“Cô!.
”“Tôi nói này, sao cô không tự nhìn lại mình đi, Giang Tầm có thể để ý đến cô sao?” Cô khinh miệt.
Mặc dù cô muốn gả cho người ở trong thành phố, nhưng cô cũng sẽ không ngốc như vậy, đừng nói là Giang Tầm, chỉ nói về Chu Nham hoặc là những người khác ở Tri Thanh điểm, ai mà thèm để ý tới các cô chứ?Tôn Lan Lan trong lòng hiểu rõ, nếu có người tìm cô, hoặc là Lý Thúy Hoa, vậy tuyệt đối là có lợi.
Nhưng cô sẽ không ngu ngốc như vậy.
Con tiện nhân Lâm Tâm Nhu kia, còn muốn khiêu khích cô chống lại Lâm Kinh Nguyệt, đúng thật sự là ngu xuẩn.
“Anh ấy chướng mắt tôi, vậy anh ấy còn có thể để ý tới cô sao?” Lý Thúy Hoa trừng mắt nhìn Tôn Lan Lan, cô nghĩ rằng Tôn Lan Lan cũng giống như cô vậy, cũng coi trọng Giang Tầm.
“Tôi không có mặt mũi lớn như vậy.
” Cô muốn nói, có Lâm Kinh Nguyệt như hoa như ngọc ở phía trước, cho dù là mắt mù đến đâu cũng sẽ không coi trọng tảng đá Lý Thúy Hoa này.
Nhưng lời vừa nói đến bên miệng, trong đầu cô đã xuất hiện lên cảnh Lâm Kinh Nguyệt điên cuồng lấy một đánh năm người đàn ông cao lớn như Lý Đồng Chùy.
Cô vô thức im miệng.
“Tôn Lan Lan!” Lý Thúy Hoa hung ác trừng mắt nhìn Tôn Lan Lan một cái, sau đó quay người bỏ chạy.
Tôn Lan Lan nhìn Tri Thanh điểm một cái, ánh mắt lóe lên.
Sau khi Lý Thúy Hoa trở về, lập tức tự nhốt mình trong phòng.
“Đứa nhỏ này sao lại như vậy?” Thím Xuân thở dài, nói với đại đội trưởng, “Chẳng lẽ tôi sẽ hại nó à? Phía nhà trai là người ở huyện thành, cha mẹ đều là hai công nhân, bản thân cậu ấy cũng có công việc riêng, nếu không phải em gái tôi giới thiệu, người ta còn có thể đến xem mắt à?”Vì mối hôn sự này, em gái bà đã phải trả giá bao nhiêu?Kết quả là đứa trẻ kia vẫn không biết cảm ơn một tiếng.
“Tri Thanh là dễ gả như vậy sao? Không nói đến trước mắt, tương lai nếu họ có cơ hội trở về thành phố, vậy thì làm sao bây giờ?”Đại đội trưởng thở dài một hơi, “Ngày mai xem mắt rồi nói sau đi.
”Ông cũng không đồng ý cho con gái nhà mình đi tìm Tri Thanh.
Những tri thanh kia ai đều không có lòng riêng chứ, ông chỉ có một đứa con gái như vậy, bị bán đi chắc còn giúp người ta điếm tiền mất.
Hai vợ chồng đại đội trưởng thở dài, còn Lâm Kinh Nguyệt ở trong không gian thưởng thức đồ ăn ngon, ăn canh cá kho trộn với cơm, ngon hết biết.
Sau bữa ăn, cô lại ăn thêm một quả táo lớn đỏ rực, hoàn hảo.
Cô hoàn toàn có không để chuyện của Lý Thúy Hoa ở trong lòng, bạn bè chính là như vậy, chơi được thì chơi, không chơi được thì cách xa là được.
Ngày hôm sau, Lâm Kinh Nguyệt đang chuẩn bị xuất phát đi đánh cỏ lợn Giang Tầm gọi cô lại, “Em có một bưu kiện đến từ bưu điện.
”Kể từ lúc trước xảy ra vụ giả mạo gì đó, bưu điện đã không cho phép người nhận thay.
“Bưu kiện?” Lâm Kinh Nguyệt kinh ngạc.
Cái kiểu như cô, kiểu như cha không thương mẹ không yêu này, vậy mà còn có bưu kiện?“Ừm, hôm qua khi tôi đi lấy bưu kiện tôi đã nhìn thấy, đều đã được hai ngày rồi.
” Hai ngày nay người đưa thư đều không tới, nếu không đã sớm mang theo thư tới.
“Cho tôi mượn xe đạp của anh nha, tôi đi một chuyến.
” Nhìn xem là con sâu bướm nào, “Đúng rồi, anh giúp tôi đi nói với đại đội trưởng một tiếng nha.
”“Được.
” Giang Tầm gật đầu.
Lâm Kinh Nguyệt buông gùi trên lưng xuống, quay về phòng, thay một bộ quần áo, váy nửa người màu vàng nhạt, áo sơ mi trắng cổ búp bê, giày da.
Ở độ tuổi giống như hoa này, có quần áo đẹp thì phải dùng tới.
Cô đạp xe đạp qua đại đội, mang theo một làn sóng.
Cô gái lớn và con dâu nhỏ đều ghen tị, các chàng trai thì đều lóa mắt.
Có xe đạp quả thật nhanh hơn rất nhiều, lúc đến bưu điện mới khoảng mười giờ, Lâm Kinh Nguyệt khóa xe đạp lại mới đi vào.
“Đồng chí, tôi đến lấy bưu kiện.
”Nhân viên đang cúi người ghi chép trên quầy cũng không ngẩng đầu lên, “Tên gì là gì?”“Đại đội Thanh Sơn, Lâm Kinh Nguyệt.
”Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn cô một cái, sửng sốt một lát, “Bưu kiện của cô ở đó, hơi lớn một chút.
”“Không sao cả, tôi cầm được.
” Lâm Kinh Nguyệt ý cười ngọt ngào.
--------[Ngoài lề]Lâm Kinh Nguyệt: chị không ở trong giang hồ, giang hồ lúc nào cũng có truyền thuyết về chị.
.